Dịch: Hallie/ Beta: Raph
Giờ Mẹo*, từng chóp kiệu quan choàng muôn sao, đạp bước dưới ánh trăng còn chưa phai màu đến cửa cung.
Sau đó dừng kiệu, đi bộ tới điện Thái hòa, vào chầu sớm.
*Giờ Mẹo: từ 5-7h sáng.
Binh bộ Thượng thư xuống ngựa liền gặp Lễ bộ Thượng thư, hai người hàn huyên mấy câu, cùng đi đến đại điện, xa xa nhìn thấy phía trước có hai người đang ung dung thả bước.
Một người trong đó mặc triều phục, thâm y lụa đỏ*, áo khoác ngoài màu tím thêu vân phượng, thắt lưng đeo dây thao ngọc bội*, thân hình cao ngất mà gầy gò, khí chất rạng rỡ.
Chỉ tiếc là minh châu có tì vết, phàm là thứ đẹp thì không hoàn hảo,* chính là lúc đi có hơi loạng choạng, chân đi không vững, ngược lại còn thấy rõ bước chân khập khiễng.
Tay hắn vịn lan can bằng ngọc, người bên cạnh lại không dám đỡ.
*Thâm y lụa đỏ (xích la thường thâm y):
*Dây thao đeo ngọc bội: ngày xưa trên ấn và tỉ có một cái lỗ để cột dây gọi là “thụ” (綬), dịch nghĩa là dây thao.
Dây thao đeo ngọc ấn của hoàng đế gọi là “tỉ thụ” (璽綬).
Còn dây đeo đồng ấn của quan lại thì gọi là “ấn thụ” (印綬).
Các quan lại mỗi khi đến nhiệm sở, hay đi tuần ở xa, rất sợ bị mất ấn, nên thường đeo ấn vào vào bên trong bụng và cột dây thao ở thắt lưng.
*Phàm là thứ đẹp thì không hoàn hảo: bản gốc là “mỹ trung bất túc” (美中不足): trong cái tốt đẹp vẫn còn có những điều kém khuyết, ngọc có tỳ vết, đẹp mà không hoàn mỹ.
Từ trước đến nay Sở Du không thích người ngoài đỡ hắn, đặc biệt là trước mặt mọi người thế này.
Người ở Lục bộ nhìn thấy Sở Du ai nấy đều có chút kinh ngạc, xòe ngón tay tính toán ước chừng đã lâu không gặp.
Dẫu sao Sở Nhị gia là dân xin nghỉ chuyên nghiệp, mọi người đều đã quen, hôm nào vào triều nhìn thấy mới là chuyện lạ.
Tiến tới hàn huyên mấy câu, lại tiếp tục thầm cảm khái một câu Sở gia chính là nơi sinh ra mỹ nhân, hôm nay tới quả thật là không uổng công.
Chẳng mấy chốc đã đến cuối thu, mưa cứ rỉ rả không thấy được một ngày nắng, Sở Du mắc bệnh về chân nên đi đường khá nhọc nhằn, chẳng qua hôm nay công việc trong triều bộn bề, nên hễ có chút tinh thần, hắn cũng không muốn cả ngày lơ là chuyện triều chính, khiến cho người ta chụp cho một chiếc mũ nịnh thần được sủng mà kiêu.
Trên đại điện, văn võ đứng thành hai hàng, thiên tử ngồi ngay ngắn giữa minh đường, khởi tấu công sự bàn luận giải quyết.
Sở Du đứng nửa canh giờ có chút không nhịn được, từ hông trở xuống bắt đầu âm ỷ đau.
Hắn thoáng rũ mắt, kín đáo thò tay đến mạn sườn xoa bóp vài cái.
Chắc hẳn chút động tác nhỏ này sẽ không thu hút sự chú ý của bệ hạ, Sở Du nhìn sang bên cạnh, Công bộ Thị lang tranh thủ thời gian mượn tay áo che lại khẽ ho, trộm nhét một miếng bánh đậu xanh vào trong miệng, lúc buông tay áo xuống khóe miệng còn dính vài mẩu vụn.
Lên phía trước một chút, Hồng Lô Tự khanh* đang híp mắt lim dim, trời sanh hắn ngủ mắt nửa mở nửa khép, nhìn như đang nghiêm túc thượng triều vậy, may là hắn không có tật ngủ ngáy…
*Hồng Lô Tự khanh: một chức quan gọi là quan khanh.
Mỗi thời chức quan này lại giữ những vị trí khác nhau, lúc thì chưởng quản lễ nghi trong các buổi triều sớm, khi là lễ nghi đón tiếp khách ngoại bang.
Sở Du đảo mắt một vòng, yên tâm thoải mái bóp eo cho mình, so với những đồng sự này, mình thật sự là quá chuyên nghiệp rồi.
Xoa bóp mấy cái, cũng coi như là thoải mái chút ít, đang định buông tay xuống, chợt thấy có người nhìn lại mình.
Có lẽ do ánh mắt quá nồng nhiệt, khiến người ta không thể không chú ý.
Hắn thuận theo nhìn, đối diện đúng ánh mắt Tần Tranh.
Khoảng cách hai người cũng không gần, nhưng lại khiến Sở Du bỗng dưng có ảo giác gần trong gang tấc.
Ánh mắt kia xoáy chặt quanh người hắn, nửa bước không rời.
Tần Tranh hôm nay cũng vận một thân triều phục, mặc ngọc quan thắt gọn mái tóc dài, huyền y chu thường thắt đai lưng, giày da đen hoa văn xoắn ốc, tay áo vá bạch hổ.
Quả thực là tuấn mỹ vô cùng, cực kỳ hút mắt.
Thấy Sở Du nhìn về phía mình, trong đôi mắt hoa đào không cười cũng đong đầy tình tứ tràn ngập vẻ vui sướng, y không nhịn được mở miệng thầm gọi, Thanh Từ.
Sở Du hơi chau mày, thu lại tầm mắt, thầm nghĩ bầu không khí trong triều nên chấn chỉnh lại cho nghiêm túc rồi.
… …
Thật may là tuy cả triều văn võ đều có chút không đáng tin lắm, nhưng cũng không có kẻ nào ăn hại, mọi người đều đứng đầu trong lĩnh vực của riêng mình, hoàng thượng đương triều cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Theo tiếng truyền cáo nhỏ dài chói tai của đại thái giám*, tảo triều kết thúc.
Sau khi bệ hạ rời khỏi, mọi người cũng tụ năm tụ ba thành nhóm rời đi.
*Bản gốc dùng từ “đại bạn” (大伴): là cách gọi đại thái giám có máu mặt bên cạnh vua, thường là bầu bạn với hoàng đế từ lúc nhỏ.
Sở Du đi chậm rãi, tuột lại phía sau.
Hắn phân phó Lý Tứ đến Hộ bộ điểm danh* thay hắn, bản thân cũng lười sang, gần đây thời tiết không tốt, lưng đau như muốn lìa ra, nằm cũng không được ngồi cũng không xong.
*Bản gốc dùng từ “điểm mão”: Ngày xưa, theo lệ các quan làm việc từ giờ Mão, do trưởng quan điểm danh, gọi là “điểm mão” (點卯).
Đang đi chậm rãi, bỗng nhiên trên cổ tay bị nắm lấy, không đợi Sở Du xoay người nhìn xem ai dám vô lễ như thế, chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ hẫng, cả người như trời đất ngả nghiêng mà bị bế xốc lên.
“Tần Tranh! Ngươi làm gì đó?” Sở Du không nghĩ tới Tần Tranh lại nán lại mấy bước, đi theo phía sau mình, càng không nghĩ tới y sẽ có hành động thất lễ như vậy.
Tần Tranh một tay ôm chặt bả vai Sở Du, một tay vững vàng luồn qua khớp gối chân hắn, nhấc lên ôm vào lòng, nói: “Thanh Từ, ta đưa ngươi ra ngoài.”
Từ cuộc nói chuyện đau lòng khôn thấu lần trước ở Quốc công phủ, Tần Tranh đã rất lâu không gặp Sở Du rồi.
Trải qua mấy ngày nay, không lúc nào y không nhớ tới những lời khiến cho người ta đứt ruột đứt gan kia, có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều, thế nên hắn đã tìm được chút ánh sáng trong khe núi gập ghềnh nhỏ hẹp.
Đời người chỉ có mấy mươi năm thôi, lãng phí một ngày chính là mất đi một ngày, hắn sống thì bầu bạn sớm chiều, hắn chết liền theo đến hoàng tuyền, quả thực không đáng để hao phí thời gian mà suy nghĩ buồn khổ.
“Ngươi buông ta ra.” Sở Du sắc mặt không vui, “Du tuy đi đứng không tốt, nhưng chưa tàn tật, con đường này Du đi nhiều năm như vậy, cũng chưa từng cảm thấy khó khăn.”
Tần Tranh chỉ vững vàng cất bước, vừa đi vừa nói: “Thanh Từ, ta biết ngươi cậy mạnh, chỉ là ta nhìn thấy trong lòng khó chịu, nên hãy để ta ôm ngươi đi đi, coi như ta cầu xin ngươi.”
Không đợi Sở Du mở miệng, Tần Tranh lại nói: “Khi nãy thái giám trong cung nói với ta, đôi chân này của ngươi là do năm ấy… Bởi vì ta mà ra.”
“Không phải.” Sở Du cắt ngang y: “Không liên quan tới ngươi.”
Tần Tranh cười khổ, rũ mắt xuống nhìn Sở Du, tràn đầy yêu thương: “Ngươi vẫn y như lúc trước, không hề thay đổi chút nào.”
“Ngươi thả ta xuống, như vậy còn thể thống gì.” Sở Du có hơi phát cáu, dùng sức giãy giụa.
Tần Tranh xiết chặt cánh tay, rất sợ làm Sở Du ngã, chỉ đành nói: “Bước chân ta lớn, ngươi xem, phía trước đều là triều thần.
Nhị gia là một người trọng thể diện, vùng vẫy thế này để người ta nhìn thấy, e là hơi khó coi.”
Sở Du không ngờ Tần Tranh mới vừa còn ra dáng người nói với hắn những lời mềm mỏng, đảo mắt một cái đã không biết xấu hổ như vậy, nhất thời không nhịn được mắng: “Dâm đãng.”
Tần Tranh đã lâu chưa được nghe Sở Du mắng y, thế nên có chút mừng rỡ như mất đi rồi tìm về được, bước chân cũng nhảy nhót tung tăng theo, không ngừng gật đầu nói: “Nhị gia nói thế nào chính là thế đấy.”
Sở Du thấy Tần Tranh càng đi càng nhanh, sắp đâm vào trong đám người, không kìm được tức giận nói: “Mau dừng lại.”
Tần Tranh cong môi, đôi con ngươi so với sao trên trời còn chói lọi hơn, y cúi đầu, nhẹ nhàng nói bên tai Sở Du: “Nếu Thanh Từ không muốn để người ta nhìn thấy, vậy thì giấu mặt vào ngực ta đi.
Ta đi nhanh thêm chút nữa, bảo đảm bọn họ còn chưa thấy rõ trong lòng là ai, chúng ta đã đi mất dạng rồi.”
Sở Du không thể nhịn được nữa hung hăng đưa tay nhéo một cái trên người Tần Tranh.
Trong lòng hắn bốc hỏa, hạ thủ cũng nặng, nếu không phải sợ mất thể diện thật, hắn thật muốn tát cho y một bạt tai trước.
(Sao thấy đoạn này hường phấn vại cà:v – Hallie)
Tần Tranh đau đến hít một hơi lạnh, nhưng cứ sống chết không chịu buông tay.
Trong lòng y biết chừng mực, sợ chọc giận Sở Du thật, chỉ dám huênh hoang ngoài miệng, thế nhưng vẫn tránh đồng sự trong triều, sợ Sở Du mất mặt.
Đợi ra đến cửa cung, Tần Tranh mới đưa Sở Du lên xe ngựa, vẫn lưu luyến không rời tay.
Người đánh xe mới đầu sợ hết hồn, cứ tưởng công gia nhà mình lại bị bệnh, nên mới được người bế ra.
Lúc nhìn thấy người tới là Tần Hầu gia, gia nhà mình mặt lại đầy vẻ cắn răng nghiến lợi, lúc này mới yên lòng, giả vờ mình là pho tượng gỗ, không nhìn thấy gì cả.
Sở Du mới thoát khỏi Tần Tranh liền dùng sức nặng nề dập cửa xe, mắt không thấy cho lành.
Tần Tranh ở ngoài nhẹ giọng nói: “Thanh Từ chớ giận, tránh làm tổn thương thân mình.”
Bên trong không có động tĩnh, một khắc sau một chiếc lư tay nhỏ bé rầm một cái cách cửa sổ nện về phía Tần Tranh.
Tần Tranh đưa tay chụp lấy, đón nhận một cách vững vàng: “Thanh Từ… Ta tạm coi là ngươi tiễn ta…”
Trong xe yên tĩnh lại, ngay sau đó truyền tới tiếng ly chén đập bể, chắc là dùng để trút giận.
Tần Tranh giục ngựa đi theo phía sau xe Sở Du cả đường, đơn phương hoàn thành nhiệm vụ đưa tình lang trở về nhà.
Suốt dọc đường đi, lúc Sở Du thấy trong lòng không thuận liền giơ tay ném đồ đập Tần Tranh, đồ trong xe không món nào là không quý giá, người đi đường nhìn thấy mà trố mắt nghẹn họng.
Xưa có mỹ nhân ném quả đầy xe*, nay có Nhị gia giận dữ ném nghìn vàng.
*Thành ngữ “Trịch quả doanh xa” 掷果盈车 (ném quả đầy cả xe) bắt nguồn sự kiện mỗi khi Phan An – một trong tứ đại mĩ nam Trung Hoa – ra ngoài chơi, luôn có một đám thiếu nữ theo sau.
Đám thiếu nữ này lại còn tặng cho Phan An hoa quả, khi quay về, chở một xe đầy.
Mỗi ngày đều là như vậy, mỗi lần gặp nhau sau khi tan triều, Tần Tranh liền cưỡi ngựa đi theo sau xe Sở Du, nhận một đống đồ vật vàng bạc châu báu suốt cả đường đi.
Lâu ngày, không ít bách tính bèn đứng ven đường hóng chuyện, giống như mỗi lần Tần Tranh chụp được, người đi hai bên đường lại rối rít vỗ tay như xem võ nghệ.
Cuối cùng tạo thành một phong cảnh độc nhất vô nhị tại đấy.
Hoàn chương 53
.