Triều Thiên Khuyết


Nếu có ai dám nói giữa hai người này không có nửa điểm mờ ám, có chó mới tin.
Diệp Tương Bạch gõ tay lên bàn bên cạnh, nói: "Điện hạ, Bắc Đường môn là danh gia vọng tộc của Chu Hưng từ ngày lập nước đến giờ, ngài vẫn nên chớ chọc vào."
"Ta biết." Trường Niệm gật đầu, "Ta không hi vọng gì cao xa, mỗi năm tướng quân trở về cùng ta uống một chén rượu là đủ."
Hàng năm Bắc Đường Mâu hồi kinh, có thể cho vị hoàng tử này mặt mũi mà tiếp kiến hắn, uống một chén cùng nhau cũng chỉ xem "Là đủ"? Diệp Tương Bạch mặt mày âm trầm, cảm thấy trong lòng bức bối, nhưng không biết bản thân đang giận cái gì.
"Ta tiễn điện hạ tới đây thôi." Hắn bình tĩnh nói, "Hạ quan còn có việc phải đi Hình bộ một chuyến."
Bên ngoài tuyết rơi từng hạt to, đã đưa được nửa đoạn đường, cớ gì không đưa hẳn đến cửa cung? Hứa Trí ở bên ngoài không hiểu, Hồng Đề cũng không hiểu.
Nếu là lúc trước, nhìn thấy Diệp Tương Bạch tỏ thái độ như vậy, Trường Niệm sẽ ngoan ngoãn đáp rồi xuống xe.

Nhưng quen biết nhau được hơn một tháng, nàng cảm thấy quen thuộc hắn hơn trước nên biết rõ, đây là đang tức giận nên đột nhiên muốn nàng xuống xe.
Nâng tay vén lên rèm xe nhìn qua bên ngoài trời tuyết mênh mông trắng xoá, có trận gió thổi vào trong, làm nàng lạnh đến run lập cập.
"Quốc Công." Trường Niệm quay đầu, mang chút tia nịnh hót, cười, "Chỗ này cách Tây Môn không xa, sao ngài đưa Phật mà không đưa cho trót đến phương Tây?"
Diệp Tương Bạch mỉm cười: "Hình bộ sự tình cấp bách, cũng không chậm trễ được."
"Kia...! Vậy ta theo ngài đi một chuyến sang Hình bộ." Nàng nghiêng người, vươn tay đấm vai cho hắn, "Dù sao cửa cung cũng không đóng nhanh như vậy."
Ngăn tay nàng lại, Diệp Tương Bạch ôn hòa nói: "Không ổn."
"Ách, vậy..."
"Điện hạ, mời!"

Mềm không được cứng không xơi, không còn biện pháp nào, Trường Niệm hít hít nước mũi, mặt mày xám xịt xuống xe.

Chân vừa chạm đất, xe ngựa liền như gió phóng đi, vụn tuyết bắn tung toé lên áo choàng của nàng.
Chép miệng, Trường Niệm nghĩ, Phụ Quốc Công cũng thật tâm tình bất định, mới vừa rồi còn rất tốt, cũng không biết chỗ nào làm hắn bực bội.
Tuy nhiên khi ngón tay chạm tới thẻ bài xuất cung trong tay áo, Trường Niệm mỉm cười, chuyến này tính ra cũng không uổng phí, còn được lời.
Trong thời gian nàng dưỡng thương, vụ án ám sát sử giám ngục tiến triển chậm chạp, Diệp Tương Bạch đi Hình bộ để chuẩn bị động thái tiếp theo.

Còn nàng, cũng sắp chính thức bị cuốn vào một màn phong ba triều chính.

Diệp Tương Bạch lúc tâm tình không tốt, thần sắc trên mặt ngược lại càng ôn hòa.

Vừa bước vào cổng lớn Hình bộ, một đám người lao nhao đi lên hành lễ, chào hỏi, chỉ có mấy lão thần quen biết hắn là trốn ở một bên, không dám tới gần.
"Quốc Công, đây là Hình bộ nội thị vừa được thăng chức của chúng ta." Kiều Thị lang vừa cười vừa đẩy một người thiếu niên đến trước mặt hắn, "Tới chào hỏi Quốc Công đi."
"Bái kiến Quốc Công!" Thiếu niên kia cúi đầu chào, lộ ra một đoạn cần cổ tuyết trắng.
Diệp Tương Bạch hơi híp mắt lại, nhìn lướt qua Kiều thị lang, cười khẽ: "Từ lúc nào Hình bộ nội thị vừa thăng chức cũng cần đến chào hỏi ta rồi?"
Đám người cười rộ lện, kiều Thị lang cũng cười theo: "Chỉ là chiếu cố vãn bối, Quốc Công thông cảm, thông cảm."
Bên trong quan trường chính là như vậy, thiếu nam thiếu nữ mới vào đều được đưa đến trước mặt người quyền cao chức trọng để xem xét, nếu may mắn nhìn trúng thì lại thành chuyện tốt.

Trước đây cũng không phải không có kẻ đem người nhét cho hắn, nhưng đối phương là nam nhân thì lần đầu mới gặp.
Diệp Tương Bạch ngồi xuống ghế chủ toạ, phút trước còn treo ý cười trên mặt, phút sau đã ném chén trà đặt trên bàn xuống đất.

Choang một tiếng, bén nhọn chói tai, bọt nước văng khắp nơi.
Tiếng cười nói bốn phía thoáng chốc biến mất sạch sẽ.
Đám người sợ hãi lùi lại, đứng đầu là Kiều thị lang mặt mày trắng bệch.
"Lý đại nhân có ở đây khôngg?" Trong không gian im lặng chết chóc, Diệp Tương Bạch bình thản vuốt thẳng y phục, giống như chưa có chuyện gì xảy ra cả, nhẹ nhàng hỏi.
"...!Thượng Thư đại nhân đã nghỉ hưu."
"Hồ sơ vụ án sử giám ngục kia để ở đâu?"
Nội thị bên cạnh nhanh chóng đi lấy hồ sơ đem đến, mấy lão thần cũng đi qua, nghiêm túc bắt đầu bẩm báo tiến triển vụ án.
Sau một hồi thảo luận Diệp Tương Bạch nói: "Ngày mai mời Thất Hoàng Tử tới lấy lời khai, các ngươi thu xếp đi."
"Vâng."
Nhìn hắn chuẩn bị rời đi, mấy tên quan lại chân vẫn còn run mới thầm thở phào.
Nào ngờ, vừa bước một chân ra khỏi cửa, Diệp Tương Bạch liền dừng lại, quay đầu hỏi: "Ý của Kiều Thị lang hôm nay là sao vậy?"
Tưởng rằng vừa trốn qua một kiếp, ai ngờ vẫn bị điểm danh.


Kiều Thị lang thiếu chút nữa khóc, vội vàng theo hắn ra ngoài, đến nơi ít người qua lại, thở dài xin lỗi.
"Hạ quan mạo phạm, hạ quan thực sự đáng chết!"
Nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, Diệp Tương Bạch cười: "Trong triều cũng không ít trường hợp muốn lấy lòng người khác, cũng không phải chuyện gì xấu.

Nhưng ai cũng biết ta không thích nam sắc, sao thị lang đại nhân lại có gan đem nam nhân đưa tới trước mặt ta?"
Kiều Thị lang ngạc nhiên, nghĩ một hồi, cắn răng nói: "Hạ quan cũng là người bị hại! Cũng trách hạ quan không tốt, lời người khác nói hạ quan liền tin, thật sự cho rằng Quốc Công đổi sở thích, ừm..

Đối với nam nhân nảy sinh hứng thú."
"Hửm?" Diệp Tương Bạch híp mắt, "Ai nói?"
"Người trong cung nói." Kiều Thị lang cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Hạ quan cũng có chỗ khó, không nói rõ là ai được.

Nhưng cái này đích thị là từ trong cung truyền tới, nói Quốc Công gần đây rất là cưng chiều...!cưng chiều nam sắc."
Từ trong cung đồn ra hắn thích nam sắc? Vậy hẳn là vì Thất hoàng Tử.

Hắn gần gũi Trường Niệm một chút, những người này liền hiểu lầm.

Diệp Tương Bạch cười lạnh, Triệu Trường Niệm cũng thật thảm, đường đường là hoàng tử mà rơi vào miệng hắn giá trị cũng chỉ còn trong hai chữ "nam sắc".
Nhắc đến người này, lại nghĩ đến cảnh hắn giận dỗi nhìn tuyết rơi.
Nghĩ tới đây, Diệp Tương Bạch thả lỏng tâm tình, khẽ cười một tiếng.

Kiều Thị lang: "...?"
"Lời đồn không thể tin, phải tránh bảo sao hay vậy." Ý thức được bản thân thất thố, Diệp Tương Bạch thu liễm lại tâm tình, nghiêm mặt nói, " Lần sau đừng làm như vậy nữa."
"Đa tạ Quốc Công!" Kiều Thị lang vội vàng chắp tay.
Diệp Tương Bạch phất tay áo rời đi, lên xe ngựa mới ngẫm lại thì thấy có gì đó không đúng.

Có người nói hắn đoạn tụ, hắn còn cười cái gì vậy? Nên tức giận mới đúng!
Cái danh đoạn tụ ghê tởm như vậy cũng dám chụp lên đầu hắn, mấy kẻ này không muốn sống nữa rồi đúng không? Chờ hắn có thời gian liền đem hạ nhân bên trong Tỏa Thu Cung tẩy một lần!
Đang tức giận nhưng trong đầu lại xuất hiện gương mặt của Triệu Trường Niệm.
Mặt mũi này, nếu là nữ nhân, chắc hẳn cũng rất đẹp.

Kích động đến khó hiểu, Diệp Tương Bạch nói vọng ra ngoài xe: "Ngày mai các ngươi đi đón Thất Hoàng Tử, ta không đi."
Hứa Trí ngồi bên ngoài xe lên tiếng đáp, xong lại thấy không ổn liền quay đầu lại hỏi: "Chủ tử gần đây cảm thấy thế nào?"
"Cái gì?"
"Tâm trạng lên xuống thất thường hơn trước nhiều." Hứa Trí trầm ngâm nói, xong lại cảm thấy bản thân tự suy đoán cũng không tốt, vội vàng thêm một câu, "Chẳng lẽ để ý cô nương nào rồi, người xưa thường nói, gặp phải người thương, tâm tình liền lên xuống bất thường, không ổn định."
Hắn chỉ có ý trêu chọc, dù sao đi theo chủ tử mười mấy năm rồi nên cả hai rất thân thuộc.

Bình thường đùa giỡn một chút, cũng không sao.
Nhưng mà, không nghĩ tới lời này vừa nói ra, trong xe liền "choang" một tiếng, tiếng chén trà bị ném đi vang lên bên trong xe ngựa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận