Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Hắn không chết.

Bởi vì Ôn Nhu.

Hắn không phản ứng kịp, nhưng Ôn Nhu lại phản ứng kịp.

Trước khi chỉ thứ nhất tấn công Phương Hận Thiếu, Ôn Nhu còn chưa tỉnh hồn vì Trương Liệt Tâm, Thiết Thụ tập kích, nhưng đến chỉ thứ hai thì nàng đã sinh ra cảnh giác.

Phương Hận Thiếu không kịp tránh.

Nàng kéo một cái, Phương Hận Thiếu liền bay, lật, chuyển, dời, vọt, lăn, lướt, ưỡn, bắn, vặn, xoay, vẫy, lách mình, mười ba thế đồng thời thi triển.

Dù sao nàng cũng là “Tiểu Hàn Sơn Yến”, nàng dùng khinh công “Thuấn Tức Thiên Lý” để xưng bá giang hồ.

Nàng kéo Phương Hận Thiếu đi, lại tránh khỏi chỉ thứ hai của Phương Ứng Khán.

Lần này ngay cả Phương Hận Thiếu và Phương Ứng Khán đều không ngờ được.

Chỉ thứ hai của Phương Ứng Khán cũng bắn trật.

Phương Ứng Khán hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cực vàng, giữa trời thi kình, lại muốn chuyển hóa dư kình của chỉ thứ hai thành chỉ thứ ba, nhất định phải dồn Phương Hận Thiếu vào chỗ chết mới thôi.

Nhanh như điện.

Nhanh như chớp.

Lúc này, con rùa nhỏ mới lật thẳng người, mà hoa sen cũng vừa mới trở về ao nước.

Nhưng hòn đá do Vương Tiểu Thạch ném ra đã bay đến.

Hai hòn đá, một trước một sau, nhanh chóng đánh vào Phương Ứng Khán.

Phương Ứng Khán rút kiếm ra.

Kiếm màu máu.


Kiếm vừa rút ra, cả ao nước đều phản chiếu ánh máu, ngôi chùa cũng nhuộm một màu đỏ tươi.

Phương Ứng Khán lần đầu tiên giao thủ với Vương Tiểu Thạch.

Bọn họ đương nhiên không phải lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tuyệt đối là lần đầu tiên giao thủ.

Giữa bọn họ vẫn chưa từng phân thắng bại, cũng không biết cao thấp.

Không ai biết hai bên vừa động thủ sẽ ra sao.

Ai chết?

Ai sống?

Không chết.

Không sống.

Lúc Phương Ứng Khán vừa rút kiếm của hắn ra, ánh mắt, sắc mặt, màu da hoàn toàn đỏ bừng, kiếm đỏ tươi ướt át, kiếm khí như máu bay, cả người hắn đều giống như vượt qua sinh, vượt qua tử, chỉ có hắn và kiếm của hắn định sinh quyết tử.

Nhân kiếm của hắn đã hợp nhất, nhưng không bay lên, không lướt lên, cũng không phấn chấn.

Hắn đứng yên bất động, chỉ kiếm về phía trước.

Mũi kiếm phát ra kình khí lèo xèo, từ đỏ tươi chuyển thành đỏ thẫm, từ đỏ thẫm biến thành màu tím.

Mũi kiếm chỉ vào Vương Tiểu Thạch.

Hòn đá thứ nhất của Vương Tiểu Thạch bay đến.

Một tiếng “bộp” vang lên, đá chia năm xẻ bảy.

Sau đó những tiếng “lộp bộp” liên tục vang lên, hoàn toàn rơi vào trong ao, giống như một cơn mưa lớn.

Huyết kiếm vẫn từ xa chỉ vào Vương Tiểu Thạch.

Kiếm kình rung lên một trượng mốt, dần dần lan về phía Vương Tiểu Thạch đối diện với hắn.

Ngay lúc này, hòn đá thứ hai của Vương Tiểu Thạch đánh tới.

Sau một tiếng “bộp”, đá vỡ nát, trở thành bột phấn.

Kiếm khí càng gia tăng, huyết khí càng hừng hực, hơn nữa còn mãnh liệt.

Ánh máu đã bao trùm cả người Vương Tiểu Thạch, chỉ cần Phương Ứng Khán nhân kiếm hợp nhất đâm tới, Vương Tiểu Thạch lên trời xuống đất đều không thể trốn thoát.

Lúc này, Vương Tiểu Thạch muốn rút kiếm.

Kiếm rút không ra.

Chẳng lẽ huyết khí kia đã làm cho Tiêu Hồn kiếm của hắn mất hồn?

Hắn muốn rút đao.

Đao rút không ra.

Chẳng lẽ huyết kình kia đã đem đao khâu vào trên lưỡi kiếm?

Mái tóc của Vương Tiểu Thạch bỗng rũ xuống trước trán, che kín một con mắt của hắn.


Tại khoảnh khắc này, hắn đã phản công.

Hắn nhắm vào đại địch bình sinh chưa gặp từ khi xuất đạo đến nay, phát ra hòn đá thứ ba của hắn.

Hòn đá thứ nhất thất bại.

Hòn đá thứ hai không công.

Hòn đá thứ ba có thể thay đổi tất cả, xoay chuyển càn khôn sao?

Không thể.

Có thể.

Tất cả có thể đều đến từ không thể, giống như tất cả chuyện đúng đều rút ra từ chuyện sai.

Vương Tiểu Thạch bắn tới một hòn đá.

Lúc kiếm trong tay Phương Ứng Khán đang huyết khí đại thịnh, dâng trào không ngớt, hòn đá kia bay tới, lập tức bị kiếm khí sắc nhất, bén nhất, không gì sánh được nhất hút lấy, trông thấy sắp sửa bị đánh nứt, chấn vỡ, hóa thành bụi phấn…

Đá cũng thật sự bị đánh nứt, chấn vỡ.

Nhưng trước khi vỡ vụn, trời đất bỗng hóa thành màu tím.

Hóa ra đó là một viên tinh thạch màu tím.

Nó đánh trúng mũi kiếm.

Đá vỡ tan.

Nhưng kiếm khí màu máu giống như chiếc thùng đầy nước đột nhiên bị người ta bỏ vào một tảng đá lớn, phần lớn huyết khí đều tràn ra như tháo nước.

Lập tức hỗn loạn, trút ra, chảy ra, chỉ còn lại lác đác.

Kiếm khí đã yếu.

Kiếm quang đã giảm.

Kiếm kình đã dịu.

Phương Ứng Khán lập tức thu kiếm.

Mũ ngọc trên đầu hắn rơi xuống, thậm chí quên cả nhặt lên, huyết kiếm vào vỏ, vẫn ở trong vỏ run rẩy, kêu gào, rên rỉ.


Giống như một người điên bị bệnh, cuối cùng nằm lại trên giường bệnh của hắn.

Phương Ứng Khán rõ ràng có phần chật vật, ánh mắt của hắn cũng rất dữ tợn, nói:

- Cuối cùng ta cũng có thể bức ra quân bài sát thủ của ngươi.

Lúc nói xong câu này, hắn đã có thể cười được.

Hắn vừa cười, vẫn có thể siêu thoát thế nhân đổi hồng trần, hồ điệp bay, uyên ương đứng, mộng như nhân sinh mộng như mộng…

- Kỹ xão đặc biệt của ngươi không phải đá, mà là thủy tinh, thủy tinh tím.

Hắn cười, nụ cười mơ hồ như thiếu nữ đang nằm mộng:

- Ngươi sử dụng đã không phải Thiên Y thần công, mà là Thương Tâm tiễn pháp của Nguyên Thập Tam Hạn.

Lúc này, Phương Hận Thiếu vừa may mắn tránh được hai chỉ bỗng nhiên chú ý đến một chuyện.

Đóa hoa sen kia đã trở về trong ao, trên nước.

Hắn vẫn là hắn, hoa vẫn là hoa.

Nhưng hoa đã không còn trắng, mà đã biến thành màu tím.

Hoa sen màu tím.

Hoa sen màu trắng trong nháy mắt lại biến thành hoa sen tím.

Vương Tiểu Thạch đã sử dụng vũ khí gì?

Hắn đã thi triển pháp lực gì?

Đó là đá gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận