Mưa gió tiêu điều cả đêm.
Ngày hôm sau lại là trời trong gió mát.
Nhưng tâm tình của Vương Tiểu Thạch lại không tốt.
Hắn tuy bị thương nặng, nhưng thứ bị thương nặng hơn vẫn là tâm của hắn.
Bởi vì trong Thu Nguyệt Các, đã không thấy bóng dáng của Ôn Nhu, chỉ có vết máu như những đóa hoa đào kiều diễm in ở trên giường.
Ôn Nhu không thấy.
Không thấy Ôn Nhu.
Bọn họ lật tung cả nhà trọ lên tìm kiếm, cũng đồng thời sửa chữa, thu dọn mớ lộn xộn thiệt hại trong khách sạn đêm hôm qua, thế nhưng thiệt hại của nhà trọ có thể tu bổ, người không thấy thì sao?
Người không thấy đã không thấy.
Ngay cả Chương Tuyền trong Thu Cúc Trúc, cũng hoàn toàn không thấy tăm hơi như vậy.
Đây là chuyện gì?
Bọn họ là từng người gặp chuyện bất ngờ? Hay là cùng nhau gặp chuyện không may?
Hỏi ai, ai cũng không biết.
Vương Tiểu Thạch hạ quyết tâm, nhất định phải tìm được bọn họ. Hắn phải tìm được Ôn Nhu, giải thích với nàng hiểu lầm tối hôm qua.
Hắn muốn tìm Chương Tuyền, báo đáp ân nghĩa của nàng.
Nhưng bọn họ đang ở nơi đâu?
Chân trời góc biển, người ở phương nào?
Gió xuân chầm chậm thổi tới. Vương Tiểu Thạch không thấy Ôn Nhu, lại muốn nhìn thấy chữ mà bọn họ khắc tối hôm qua.
Nhưng càng kinh người là cây hoa đào kia cũng không còn nữa.
Nó đã trốn rồi, hay là bị người ta nhổ tận gốc? Trong gió mưa đêm qua, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ còn lại một khoảng hoa rơi, giống như trải qua một đêm mưa gió, hoàn hồn, càng xinh, càng đẹp, càng tiêu hồn, trên mặt đất nhẹ nhàng thổi lên, cùng gió xuân cười anh linh chưa chết của nó.
Chưa diệt, hoa còn.
Nhưng người thì sao?
Trái tim Vương Tiểu Thạch lại co quắp.
Hoa đào không còn, Ôn Nhu đã đi, còn lại chỉ là thanh đao nho nhỏ của Ôn Nhu trong tay hắn.
Lúc này Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu lại lặng lẽ tới nói cho hắn biết, trải qua trận ác chiến đêm qua và mê hương của Nhân Diện Đào Hoa kích thích, âm chiêu của Phương tiểu hầu gia mà Lương A Ngưu và Hà Tiểu Hà trúng phải tại chùa Lục Long dường như lại phát tác.
Hết sức đau đớn.
Vương Tiểu Thạch khẽ giật mình. Phương Hận Thiếu liền nói:
- Tiểu Thạch Đầu, ngươi phải phấn chấn lên. Ngươi không những phải chủ trì đại cục trong lần chạy trốn này, nghe nói Trương Thán và Vô Mộng Nữ trong kinh thành đã xảy ra chuyện, còn cần ngươi trở về cứu viện.
Vương Tiểu Thạch bất đắc dĩ cũng vô lực cười nói:
- Ta có thể sao? Đại Phương, ngay cả Ôn Nhu mà ta cũng không bảo vệ được, Ôn Nhu của ta không thấy nữa, người yêu và ân nhân cũng không thấy nữa.
Chợt nghe một giọng nói kiên định vang lên:
- Vương tam ca, không nên như vậy. Ngươi là lão đại của chúng ta, chúng ta vĩnh viễn ủng hộ ngươi. Cô ấy là Ôn Nhu của ngươi, trước kia là vậy, sau này cũng vậy, vĩnh viễn đều như vậy. Một người không thể làm được đại sự gì, nhưng ngươi còn có chúng ta. Ngươi là anh hùng của chúng ta. Ngươi nhất định sẽ tìm được Ôn Nhu của ngươi.
Người nói chuyện chính là Đường Bảo Ngưu, trước đêm hôm qua vẫn còn tâm như tro lạnh.