Triều Thiên Nhất Côn


Sương không tan, sương tràn ngập.
Sáng hôm nay, những quân sĩ mặc y phục chỉnh tề xuất phát đều cảm thấy sương mù dày đặc, se lạnh xuân hàn.
Bọn họ đều có cảm giác như đang ra chiến trường, mặc dù bọn họ chỉ áp giải phạm nhân đến pháp trường.
Thông thường trọng phạm đều bị chém đầu vào buổi trưa.
Chọn buổi trưa, nhất là ở ngoài đường phố, bởi vì nơi đó có nhiều người, có tác dụng cảnh cáo răn đe rất tốt.
Nhưng hôm nay lại khá đặc biệt.
Đội ngũ bọn họ vào đầu giờ Mão đã áp giải phạm nhân đến pháp trường.
Bọn họ đều biết, hôm nay là một lần “chém đầu thị chúng” đặc biệt.
Bởi vì người bị xử trảm rất đặc biệt, người áp giải phạm nhân đi xử trảm cũng rất đặc biệt.
Quân sĩ nha dịch thật sự chỉ có hai mươi hai người, những người khác hầu hết là quan lớn, cao thủ đại nội và nhân vật võ lâm.
Cảnh tượng như vậy đương nhiên là không thể xem thường.
Đám quân sĩ nha dịch trong lòng thầm kêu khổ, biết chuyến này hành hình không dễ, nói không chừng đám người mình chỉ là bị đưa lên đường, có thể đầu rơi xuống đất còn sớm hơn so với người bị xử trảm.
Bọn họ đều tò mò, cũng đều không dám tò mò. Ngươi đừng tưởng quân nhân chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, không gây chuyện, không hiếu kỳ, thực ra phương pháp hiếu kỳ của bọn họ thường là dùng đao kiếm thương tên (vũ khí) để hỏi rõ ràng (chứ không phải dùng ngôn ngữ) mà thôi.
Nguyên nhân bọn họ không dám tò mò, đó là “chủ sự” hôm nay chắc chắn không phải là bọn họ.
Kể cả giám quân Đồ Cạnh và đao phủ lão Lý, e rằng hôm nay cũng không lên tiếng được.
Chủ sự hôm nay là lão thái giám râu dài, đội mũ tím, mặc áo mãng bào ngồi trên lưng ngựa. Người ta gọi hắn là Mễ công công, nghe nói trong triều và ngoài triều đều rất có danh vọng, nhiều quan lớn, quyền quý, tướng sĩ và nhân vật giang hồ đều qua lại mật thiết với hắn.
Người giám trảm đi ở phía sau đội ngũ, đó là một người trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú, ngồi trong kiệu không lộ diện.
Nghe nói hắn chính là Phương tiểu hầu gia.
Cũng nghe nói hắn mới thật sự là “báu vật” trong tập đoàn Hữu Kiều, nếu so sánh thì Mễ Thương Khung chỉ giống như chiếc hộp cất báu vật mà thôi.
Ngoại trừ một già một trẻ này, còn có rất nhiều người khác mà bọn họ hoàn toàn không biết.
Nhưng cảm giác mà những người này gây cho bọn họ đều như nhau.
Sát khí.
Sát khí bừng bừng.
Nếu chỉ là giết hai người, sát khí không thể mạnh như thế, mạnh đến mức khiến cho những binh sĩ nha dịch này đi trong sương mù buổi sáng, hai chân không kìm được khẽ run lên.
Ngoại trừ lo lắng sợ hãi, bọn họ còn có đủ chuyện không hiểu.
Lúc đầu, bọn họ vâng lệnh tập hợp lại, đội ngũ tổng cộng có bốn mươi lăm người. Hiện giờ khi xuất phát, chỉ còn lại hai mươi hai người. Hai mươi ba người khác đã đi đâu?
Thực ra nghi hoặc này hoàn toàn không cần thiết.
Bởi vì nhóm người này vừa rời khỏi Bát gia trang không lâu, một nhóm khác lại triển khai trận thế, từ hang động Thâm Ký chỉnh tề đi ra. Thủ lĩnh của nhóm người đó là Long Bát, đoạn hậu là Đa Chỉ Đầu Đà, hơn nữa rõ ràng có nhiều hảo thủ võ lâm và cao thủ đại nội hơn, trong đội cũng áp giải hai chiếc xe tù
Hướng đi của bọn họ là khu vực Phá Bản môn.
Đó là một địa điểm phồn hoa khác ngoại trừ khu vực hẻm Ngõa Tử.
Đao phủ lão Lý chặt đầu người, chặt đến tay cũng già rồi, da mặt già rồi, năm tháng cũng già rồi, nhưng chưa bao giờ đặc biệt và khẩn trương như hôm nay.
Từ trước đến giờ, chỉ có phạm nhân kinh sợ chứ không phải hắn.
Chặt đầu người vĩnh viễn không cần sợ, người sợ là những kẻ sắp bị chặt đầu kia.
Nhưng hôm nay lại không giống.
Hắn nhìn ra được tình thế không tầm thường, đội ngũ áp giải tử tù này mỗi khi đi một đoạn đường, giống như đã chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời sẽ máu nhuộm đường dài với đám cường địch cướp tù.
Trước khi ra khỏi Bát gia trang, hắn còn không biết sẽ được phân đến đội ngũ nào (hắn “tốt” hơn một chút so với đám quân dịch khác, trước khi xuất phát cuối cùng được biết có hai đội ngũ trước sau). Nhậm Lao lại đi tới liếc hắn một cái, đánh cuộc với hắn:
- Xem thử hôm nay ngươi chặt được thủ cấp của tù phạm, hay là hai người chúng ta phải ra tay? Hoặc là ngươi bị người ta chặt đầu trước. Ngươi đoán thử xem?
Đao phủ Lý cũng không dám đoán. Nhiều năm qua chặt biết bao nhiêu chiếc đầu của anh hùng hảo hán, lưu manh tạp chủng, hắn dĩ nhiên hiểu được, có một số chuyện mặc dù rất muốn biết, nhưng không biết thì còn tốt hơn.
Những năm gần đây, sau khi hắn làm đao phủ, ngay cả lúc ăn cơm cũng cảm thấy một mùi máu tươi, từ từ nuốt xuống; ngay cả lúc tắm, nước do hắn từ trong giếng múc ra đổ xuống đầu, trong một thoáng nhắm mắt lại, phảng phất cũng cảm thấy mình đang tắm trong máu tươi đỏ rực.
Đầu của hắn cũng hay bị đau, đau như nứt xương mục tủy.
Hắn thường cho rằng đây là một sự báo ứng.
Hắn biết mỗi khi đưa tiễn sinh mệnh của người khác, hắn cũng đang đưa tiễn phúc phận của mình.
Từ khi hắn và cha hắn bước vào cái “nghề” này, mặc dù không ai kính trọng hắn, nhưng cũng không ai dám không sợ hắn.
Bởi vì đao trong tay hắn, đầu ở trên người kẻ khác.
Quyền sinh sát lại nằm dưới đao của mình.
Cho dù đến kỹ viện tìm vui, đám đàn bà lẳng lơ da mịn thịt trắng cũng chưa chắc dám đòi tiền hắn; cho dù đến chợ mua nửa cân thịt heo, cái tên mặt béo kia cũng không dám bớt của hắn tám lạng, có lúc còn thêm một hai lạng xem như là “mua một giao tình”.
Năm nay, không ai biết một ngày nào đó sẽ rơi vào trên lưỡi đao của ai.
Nếu như rơi vào dưới đao của hắn, tất cả đều do số mạng của mình rồi.
Hắn vung đao là muốn đưa tiễn sinh mệnh, nhưng đưa tiễn như thế nào lại do hắn khống chế, tùy ý, xuống đao ra sao cũng do hắn quyết định.
Có lúc, một đao không chết được, đầu chưa rơi xuống, người vẫn còn đang kêu, máu vẫn còn đang chảy. Quan giám trảm chưa hạ lệnh, hắn cũng ôm đao đứng nhìn, chỉ đợi máu chảy hết người mới chết.
Có lúc, một đao (có thể cố ý) chặt sai lệch, trước tiên chặt đứt một khúc xương bả vai, hoặc gọt đứt một cái lỗ tai, đủ khiến phạm nhân đau tận tim phổi, cũng đủ để hắn chịu đựng. Vì vậy, có phạm nhân bị dọa chết, có người bị đau chết.
Cũng có người bị chém ngang lưng, hắn chém một đao chia hai, nhưng người lại không chết, nhìn nửa thân dưới bị đứt, lẩm bẩm gần một canh giờ, máu bị khô đến đông cứng, lúc này mới đứt hơi.
Có lần hắn cố ý dùng từng đao chém một tiểu tử mới mười bảy mười tám tuổi, khiến cho cha, mẹ, ông, bà đã nuôi lớn nó từng miếng cơm nhìn thấy mà đau lòng. Lần đó hắn chém đến mềm lòng, nhưng lại không mềm tay, ai bảo người nhà của tên tiểu tử này đã từng đắc tội với giám trảm Đồ Cạnh.
Hắn chém xuống từng đao, đầu đứt một nửa, não một mảnh phía đông, một khối phía tây, chảy ra đầy đất. Người nọ sức lớn lại không chết, nằm trên mặt đất, viết rất nhiều chữ “khổ” và “thảm”, nhưng các chữ đều không có đầu. Có thể là do mất đi hơn nửa đầu, cho nên chữ viết cũng không đầy đủ?
Vì vậy rất nhiều người sợ hắn, thân nhân của tù phạm đợi chém đều lấy lòng hắn. Có người đưa bạc, cũng có người mời rượu, thậm chí còn có nữ nhân đến hiến thân, chỉ cầu hắn đao nhanh lưỡi sắc, một đao đứt đầu, còn phải lưu lại một lớp da, để người nhà của y có thể tẩm liệm “toàn thây”, cầu mong “cát lợi”.
Nếu không, Lý Nhị hắn có lần lửa giận bốc lên, một đao chém xuống, đầu mình hai nơi, chiếc đầu tròn lăn ra bên ngoài, kéo theo vết máu giống như chân mèo dính máu đi lung tung khắp nơi, nhưng tìm cả buổi cũng không tìm được chiếc đầu kia.
Đến nay, chiếc đầu kia vẫn chưa được tìm thấy, không biết đã đi đâu. Người nhà của y cũng chỉ đành chôn cất tử thi không đầu, bà quả phụ của y thì khóc cả ngày, chỉ hối hận trước đó không đồng ý cho Lý Nhị hắn vui vẻ một đêm.
Nhưng hôm nay, hắn lại uy phong không nổi.
Người trong xe tù cũng không hề có ý cầu tình, thậm chí còn không thèm để hắn vào mắt.
Mà từ ánh mắt của người khác nhìn hắn, hắn ngầm hiểu ra được.
Chặt đi, ngươi chặt đi, một đao này chặt xuống, sau hai đao, buổi tối ngươi không cần ngủ nữa, ban ngày cũng không cần ra đường nữa.
Toàn bộ hảo hán trong giang hồ đều đang chờ moi trái tim của ngươi để dâng rượu.
Tù phạm này cũng không có thân nhân đến khóc lóc đưa tiễn, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy, trong sương mù dày đặc có rất nhiều đầu trâu mặt ngựa, tam sơn ngũ nhạc, ai tiễn ai lên đường trước hiện giờ còn khó nói.
Đương nhiên hắn cũng không dám đắc tội với loại người như Nhậm Lao, Nhậm Oán.
Hắn biết, đôi tay hắn đã chém nhiều hán tử bị oan đến mức tuyết rơi tháng sáu, trong đó có không ít người bởi vì không cẩn thận hoặc quá sơ ý, khiến cho “hai Nhậm” này không vui, đến nỗi đầu mình chia lìa, oan không đường kể.
Hiện giờ hắn đã không còn cách nào khác.
Đầu phải chặt.
Hắn đành phải thấy một bước đi một bước.
Hắn tin tình cảnh của quan giám trảm Đồ Cạnh cũng tương tự như hắn.
Từ trước đến nay, quả phụ xinh đẹp, hoàng kim bạc trắng, hắn còn đòi lấy nhiều hơn cả mình, ai bảo chức quan của hắn cao hơn mình?
Nhưng đều như nhau, trên tâm tình, hôm nay chỉ cần qua được cửa ải này, về sau gặp phải chuyện chặt đầu, giám trảm, thà rằng từ quan mà đi, trốn vào đồng hoang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui