Triều Tư


Khương Ninh tỉnh lại trong bệnh viện.

Vừa mở mắt ra là ánh sáng chói lòa từ ánh đèn trên đầu, cô khó chịu nheo mắt.
Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện.

Khương Ninh quay đầu lại nhìn.

Thân hình cao lớn của Tống Nguyên Dã đập vào mắt cô.

Anh đứng bên cạnh cửa nói chuyện với bác sĩ, góc nghiêng vô cùng sắc nét và rõ ràng dưới ánh đèn.

Sau nhiều năm, có thể nhìn thấy rõ nét mày của anh đã trưởng thành và chững chạc hơn rất nhiều.
Khi gặp lại anh, Khương Ninh cũng không thể biết được cảm xúc hiện tại của mình như thế nào.

Tình yêu thời niên thiếu của cô đã trở nên mờ nhạt như bị cuốn đi giữa dòng sông dài.

Những tháng ngày đó được gặp anh dường như là một giấc mơ.
Bước qua khỏi giấc mơ, mỗi người lại bước đi trên con đường riêng và cuộc sống của riêng mình.
Thời gian trôi qua đã lâu lắm rồi.

Khương Ninh còn nghĩ cả đời cô sẽ không bao giờ có thể gặp lại anh nữa.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng trong hoàn cảnh như thế này lại có thể gặp lại được.
Sau khi hỏi thăm về tình trạng của Khương Ninh, Tống Nguyên Dã xoay người lại, nhìn thấy Khương Ninh dùng tay đỡ giường cố gắng ngồi dậy.

Nhưng vì tay yếu nên những động tác của cô có hơi khổ sở.
Thấy thế, Tống Nguyên Dã sải bước đi tới, đỡ lấy lưng cô, Khương Ninh lúc này mới có thể ngồi dậy được.
Cô tựa người vào giường, giọng yếu ớt cảm ơn anh.
Tống Nguyên Dã kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, hỏi cô: “Trên người còn chỗ nào khó chịu không?”
“Không có.” Khương Ninh lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Tống Nguyên Dã gật đầu, “Vừa rồi tôi có hỏi thăm bác sĩ về tình hình của cậu, các kiểm tra đều không có vấn đề gì.

Chỉ là do cậu bị sốc quá mức nên mới bất tỉnh.

Chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được.”
Khương Ninh siết chặt tấm chăn đắp trên người, khẽ “ừ.”
Ánh mắt liếc nhìn qua đôi môi khô khốc của cô, Tống Nguyen Dã đứng dậy rót cho cô một ly nước.

Khương Ninh nhận lấy, lại cảm ơn anh, nhấp một ngụm nước rồi cầm ly nước trong tay.
Ngồi thêm một lúc, Khương Ninh mới trở nên bình tĩnh hơn.

Nhớ tới Vương Quý, cô vội vàng hỏi Tống Nguyên Dã: “Người đã nhảy trên tầng xuống cùng với tôi ở đâu? Em ấy không có vấn đề gì chứ?”
“Cậu ta không sao, hiện tại chuẩn bị đưa tới phòng tạm giam.” Tống Nguyên Dã nói, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lo lắng của Khương Ninh, dừng lại một lúc rồi hỏi: “Cậu và cậu ta là…?”
“Em ấy là người mà tôi đã phỏng vấn.” Khương Ninh xoa xoa chiếc ly trong tay, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Cuối cùng thì em ấy sẽ ra sao? Có bị kết án gì không?”
“Rất có thể.” Tống Nguyên Dã trầm giọng nói: “Hành vi của cậu ta là cố ý gây thương tích, nạn nhân bị tổn thương lá lách, tình trạng hiện tại không được tốt.”
Khương Ninh im lặng, cô liên tục siết chặt ly nước, đôi môi mím chặt lộ ra tâm tình nặng nề.
Một lúc lâu sau, Khương Ninh mới ngẩng đầu hỏi: “Tôi có thể đi gặp em ấy được không?”
“Theo quy định, không ai ngoài luật sư bào chữa được vào thăm trong thời gian giam giữ hình sự.” Tống Nguyên Dã thông tin cho cô những quy định liên quan.
Nghe vậy, Khương Ninh lại thở dài, mi tâm hiện lên tia buồn bã.
Nhìn tâm trạng cô không tôt, Tống Nguyên Dã trầm tư một lúc, nói: “Co muốn nói gì với cậu ta không?”
Khương Ninh sửng sốt một lúc, ánh mắt của cô có chút mơ hồ, không hiểu rõ ý anh nói là gì.
Tống Nguyên Dã giải thích: “Ý tôi là, nếu cậu muốn nói gì với cậu ta thì tôi có thể giúp cậu truyền đạt lại.”
Khương Ninh nghĩ ngợi, nhẹ giọng nói: “Vậy cậu có thể giúp tôi nói với em ấy, ngoại trừ mẹ em ấy, vẫn còn người luôn hy vọng em ấy được sống tốt.”
Tống Nguyên Dã gật đầu: “Được.”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, hai người đều rơi vào im lặng.
Trước kia lúc còn đi học hai người còn chưa từng nói chuyện nhiều, huống chi là xa cách đã lâu như vậy.

Không còn cùng một môi trường chung, ngay cả nói chuyện hàn huyên cũng không biết gợi chuyện như thế nào.
Lại qua một lúc, phòng bệnh bị đẩy ra một cách vội vàng.
Khương Ninh và Tống Nguyên Dã cùng nhìn ra ngoài cửa.

Chu Trạch Sơ và một người mặc cảnh phục cùng đi vào.

Người mặc cảnh phục gọi Tống Nguyên Dã ra ngoài, Chu Trạch Sơ đi đến bên cạnh giường bệnh của Khương Ninh.
Nhìn thấy Khương Ninh nằm trên giường bệnh, Chu Trạch Sơ sắc mặt trầm lại, bước nhanh tới, “Kiểm tra thân thể thế nào? Có vấn đề gì không?”
“Kiểm tra rồi, không có vấn đề gì.” Khương Ninh ấm áp nói, “Anh đừng lo.”
“Sao có thể không lo lắng?” Chu Trạch Sơ tức giận cười nói, “Khương Ninh, sao em có thể liều như vậy? Nếu em có chuyện gì thì anh biết giải thích với mẹ em thế nào?”
Buổi chiều, Chu Trạch Sơ gọi điện cho Khương Ninh, muốn mời cô cùng đi ăn tối.

Nhưng lại có một giọn người đàn ông trả lời.

Người này nói rằng Khương Ninh đã nhảy từ trên cao xuống để cứu người, hiện đang hôn mê trong bệnh viện.

Anh cuống quýt bỏ cả công việc chạy tới đây.
Anh không dám nghĩ, nếu Khương Ninh thật sự xảy ra chuyện thì anh sẽ làm làm sao.
May mắn thay cô vẫn ổn.
Nhớ tới Trần Thục Vân, Khương Ninh gấp gáp hỏi Chu Trạch Sơ: “Anh chưa nói với mẹ em đúng không?”
“Anh chưa nói.” Chu Trạch Sơ chất giọng vẫn chưa tốt lắm, liếc nhìn Khương Ninh nói: “Lần sau nếu em tiếp tục làm bậy, anh không dám bảo đảm.”
“Chu Trạch Sơ.” Khương Ninh bất đắc dĩ gọi tên anh.
“Gọi tên anh cũng vô dụng.”
Tống Nguyên Dã từ bên ngoài trở về phòng, nhìn thấy Chu Trạch Sơ đang giúp Khương Ninh chỉnh lại vị trí gối đệm, hai người trông có vẻ thân mật.
Anh chớp mắt vài cái, đi đến trước mặt Khương Ninh: “Tôi còn có chút việc, phải đi trước.

Bác sĩ nói khi nào tình trạng của cậu hồi phục thì có thể xuất viện.”
Khương Ninh gật đầu: “Được, hôm nay cảm ơn cậu.”
“Không có gì.” Tống Nguyên Dã gật gật đầu.
Thực ra Chu Trạch Sơ vừa đến đã thấy Tống Nguyên Dã.

Chẳng qua là do tâm tư của anh lúc ấy chỉ đặt vào Khương Ninh, không để ý nhiều đến anh.
Nhìn Khương Ninh hiện tại đã ổn, anh mới yên tâm, quay sang nhìn.
Chu Trạch Sơ đương nhiên không quên Tống Nguyên Dã.

Khương Ninh đã thích chàng trai này từ lâu.

Mặc dù cô chưa từng tiết lộ chuyện này với ai, nhưng khi Chu Trạch Sơ vô tình nhìn thấy bức ảnh của Khương Ninh và anh ta mà cô mang theo khi học Đại học, Chu Trạch Sơ mới biết rằng cô chưa thể quên được người con trai đó.
Tuy nhiên, Khương Ninh và anh ta đã lâu không gặp, anh cứ tưởng rằng họ sẽ không bao giờ có thể gặp lại nhau nữa, không ngờ người hôm nay nhận cuộc gọi của anh lại là cậu ta, không ngờ Khương Ninh lại gặp lại được Tống Nguyên Dã.
Thế giới này cũng quá nhó bé rồi.
Mặc kệ thế nào, Chu Trạch Sơ vẫn thấy không ổn.
Tống Nguyên Dã đi ra khỏi phòng bệnh, vị đồng đội vừa rồi tìm anh Lục Phóng đợi anh ở cửa, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Còn chưa đi được vài bước, chợt nghe thấy phía sau có người gọi anh.

Tống Nguyên Dã quay đầu lại nhìn, Chu Trạch Sơ đi đến trước mặt anh, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Chi phí khám bệnh của Khương Ninh, tôi trả cậu.”
“Không cần.” Tống Nguyên Dã còn tưởng anh ta muốn nói chuyện gì, nghe tới chuyện này, anh lập tức từ chối.
“Tại sao lại không cần?” Chu Trạch Sơ nhướng mi, “Cho dù trước đây hai người từng học chung thì tiền bạc cũng phải giải quyết côgn bằng, đúng không?”
Tống Nguyên Dã còn muốn nói thêm, nhưng Lục Phóng đã vỗ vỗ vai anh: “Ta phải đi nhanh lên, cục trưởng đang vội.”
Tống Nguyên Dã thu lại lời chuẩn bị nói, cho anh ta số tài khoản rồi vội vàng rời đi.
Chu Trạch Sơ ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn bóng lưng người vừa rời đi, sau đó trầm ngâm đi về phòng bệnh.
Đến khi hai người bước lên xe, Lục Phóng đụng vào tay Tống Nguyên Dã, đùa: “Thế nào mà tôi lại có cảm giác người vừa rồi xem cậu như tình địch.”
Tống Nguyên Dã ngồi ở vị trí phụ lái, thắt dây an toàn.

Nghe thấy thế, bật cười: “Sao có thể?”
“Sao lại không thể?” Lục Phóng khởi động xe, “Nói không chừng người ta sợ bạn học cấp ba của cậu sẽ thích cậu.”
“Cái này lại càng không thể.” Nhớ tới Khương Ninh trước đây lúc đối mặt với anh luôn dịu dàng, dè dặt, Tống Nguyên Dã phủ nhận, “Chúng tôi chỉ là bạn bè.”
“Thật không? Cậu ở trong đội với những người già chúng tôi lâu đến mức quên đi sức hấp dẫn của mình rồi phải không?” Lục Phóng cười nói, “Lúc trước đi học thấy cô gái Võ hay Dương gì đó tới tìm cậu, làm gián đoạn cả việc huấn luyện của mọi người.

Cũng may, trường ta có nội quy không cho phép người ngoài vào trường trừ cuối tuần.”
“Cậu phóng đại quá.” Tống Nguyên Dã cau mày.
Lục Phóng không nhịn được bật cười, sau đó chuyển chủ đề sang Khương Ninh.

Nói về chuyện xảy ra chiều nay, anh cảm thán nói: “Thành thật mà nói, cô gái đó đúng là dũng cảm.

Cú nhảy đó thật tuyệt, cả đội chúng tôi đều cảm thấy như vậy, đều muôn xin thông tin liên hệ của cô ấy.

Cậu cứ chờ đi, đợi cậu đến rồi sẽ có một đám người tới hỏi xin cậu phương thức liên lạc.”
Theo lời anh ta nói, Tống Nguyên Dã nhớ tới cảnh tượng mình nhìn thấy vào buổi chiều lúc mới tới hiện trường.
Người thiếu niên nhảy xuống lầu, Khương Ninh muốn đỡ lấy cậu ta, liều mạng nhảy xuống.

Dù không biết lúc đó cô đang nghĩ gì nhưng quả thực lúc đó cô rất dũng cảm.
Quay lại văn phòng, đúng lúc gặp cục trưởng đi ra.

Đúng như lời Lục Phong đã nói trong xe, rất nhiều người trong đội đã đến tìm gặp anh, xin thông tin liên lạc của Khương Ninh.

Tống Nguyên Dã lần lượt giải thích với mọi người rằng anh không có thông tin liên lạc của cô, mọi người đều vô cùng khó tin.
Đi hết rồi, Tống Nguyên Dã mới ngồi vào chỗ của mình, bình tĩnh lại một chút.

Đột nhiên anh nghĩ tới điều gì đó, lấy điện thoại ra, vào khung tìm kiếm tìm tên Khương Ninh.
Trong danh sách bạn bè không hiện tên, lại vào nhóm lớp Chín thì phát hiện cũng không có Khương Ninh.
Lúc này Tống Nguyên Dã mới nhận ra, Khương Ninh đã biến mất khỏi thế giới của anh từ lâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui