Khương Ninh bối rối thu lại ánh mắt, bàn tay cầm lấy tách trà cũng siết chặt.
Thế mà lại có thể gặp anh ở đây? Trong lòng cô có hơi phức tạp.
Đôi khi duyên phận là cái gì đó thật phức tạp.
Trước đây khi hoàn thành xong chương trình THPT, Khương Ninh còn hy vọng sẽ được gặp lại anh, nhưng cô chưa thể làm được.
Bây giờ Khương Ninh muốn từ từ buông bỏ anh, nhưng anh lại liên tục xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Cứ như số phận đang trêu đùa cô vậy.
Lục Phóng cũng chú ý tới sự thay đổi biểu cảm của Chu Vãn Dạng và Hạ Kim Ngôn khi nhìn thấy Tống Nguyên Dã.
Anh gõ nhẹ lên bàn hai cái, quay sang hỏi: “Hai người kia quen cậu à? Cũng là bạn học?”
“Ừ.” Tống Nguyên Dã thuận miệng gật đầu, cầm điện thoại trên bàn rồi đứng lên, “Tôi tới chào bọn họ.”
Tống Nguyên Dã đi về phía Khương Ninh, Lục Phóng cũng đứng dậy, chạy theo phía sau: “Chờ tôi, hai ta cùng đi.”
Tống Nguyên Dã không thèm quan tâm, cũng không dừng lại chờ.
Vốn dĩ gặp Tống Nguyên Dã ở đây đã là chuyện khó tin, Chu Vãn Dạng còn không ngờ rằng anh lại có thể chủ động tới chào hỏi bọn cô.
“Đã lâu không gặp.” Tống Nguyên Dã đứng trước mặt ba người, chất giọng bình tĩnh tự nhiên, giống như lúc bọn họ vẫn còn học cấp ba, hết cuối tuần gặp mặt chào nhau ở trường là chuyện bình thường.
Chu Vãn Dạng lấy lại tinh thần, “Thật trùng hợp, cậu cũng tới đây ăn.”
Tống Nguyên Dã “ừ” một tiếng.
Gặp lại bạn học cũ, Hứa Kim Ngôn lễ độ chào hỏi: “Cậu gọi món chưa? Đồ của chúng tôi sắp được đưa lên rồi, có muốn cùng ăn không?”
“Không, đồng nghiệp của tôi đang ở…” Tống Nguyên Dã còn chưa nói xong, Lục Phóng từ phia sau đã đi tới, khoác tay lên vai anh, ngắt lời: “Được không? Bây giờ còn rất nhiều người, chúng tôi còn không có thời gian để gọi món.”
“Đương nhiên là có thể.” Hứa Kim Ngôn xích người vào trong, “Hai người ngồi đây đi.”
Lục Phóng rất tự nhiên mà kéo Tống Nguyên Dã ngồi xuống.
Người phục vụ mang tới cho họ 2 bộ dao nĩa.
Đồ ăn được đưa ra, Lục Phóng giới thiệu tên với mọi người để làm quen.
Lục Phóng tính cách cởi mở vui vẻ, rất nhanh đã co thể cùng nhau nói chuyện với mọi người.
Đang nói về công việc của mình và Tống Nguyên Dã, Lục Phóng nhắc tới chuyện hôm qua, khoa chân múa tay nói: “Là do mọi người chưa thấy thôi.
Tầng 6 đấy.
Nhìn từ bên dưới đã thấy đáng sợ lắm rồi.
Tôi không ngờ Khương Ninh thực sự sẽ nhảy xuống.”
Chu Vãn Dạng ngồi bên cạnh nghe thấy vậy thì hô hấp hơi khựng lại, huých nhẹ cánh tay cô gái bên cạnh, sợ hãi nói: “Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao cậu không nói cho tớ biết.”
Khương Ninh dùng đầu ngón tay xoa chiếc cốc hai lần, cười nói: “Cũng không có chuyện gì.
Tớ không muốn cậu phải lo lắng.”
“Cậu đó.” Chu Vãn Dạng thở dài.
Tính tình Khương Ninh là vậy.
Không thích làm phiền người khác, dù là với gia đình hay bạn bè.
Cô chỉ luôn nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
“Cô không biết vẻ ngoài trong sáng và nhanh nhẹn của cô ngày hôm qua đã làm rung động bao nhiêu trái tim của đám người trong đội của chúng tôi đâu.
Họ biết cô và Tống Nguyên Dã là bạn học chung thời cấp ba, đều đang hỏi cậu ta xin phương thức liên lạc.” Nói đến đây, Lục Phong lại vỗ vỗ vào tay Tống Nguyên Dã, “Đúng không? Tống Nguyên Dã.”
Nghe thấy tên Tống Nguyên Dã được gọi lên, Khương Ninh nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn ạn.
Ánh sáng đèn trên đầu Tống Nguyên Dã có chút mờ nhạt, chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của anh.
Dưới đôi lông mày là hai ánh mắt sâu như mực, sống mũi cao, yếu hầu sắc net, toát ra khí chất của một người đàn ông trưởng thành.
Khương Ninh chỉ nghe thấy anh lười biếng “ừm” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
“Nhưng mà hai người trước đây là bạn học cấp ba, tại sao bây giờ lại không có thông tin liên lạc?” Lục Phóng tiếp tục nói, “Tôi đã hơi bất ngờ khi nghe về chuyện này đấy.”
Khương Ninh giải thích: “Trước đây có xảy ra chút chuyện nên tôi phải bỏ hết các phương tiện liên lạc đang sử dụng, không thể liên lạc được với nhiều người nữa.”
“Ngay cả tôi trước đó cũng bị mất liên lạc với cô ấy.” Hứa Kim Ngôn cười nói.
“Hóa ra là vậy.” Lục Phóng như hiểu ra.
Có Lục Phóng ở đây, bữa ăn tối diễn ra khá là hòa hợp.
Khương Ninh nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng liếc nhìn Tống Nguyên Dã.
Bầu không khí khó xử giữa cô và Hứa Km Ngôn trước sự nỗ lực tác hợp của Chu Vãn Dạng cũng dần biến mất.
Khi bữa tối sắp kết thúc, Tống Nguyên Dã nhận được một cuộc gọi rồi đi ra ngoài.
Anh không quay lại, Hứa Kim Ngôn đi đến quầy lễ tân thanh toán nhưng lại được biết rằng bàn của bọn họ đã được thanh toán từ trước.
Nghĩ đến người thanh toán là Tống Nguyên Dã, Hứa Kim Ngôn có chút bất ngờ.
Một lúc sau, đợi Tống Nguyên Dã nghe điện thoại xong quay về, mọi người mới rời đi.
Một đêm oi bức của tháng 7.
Khi rời khỏi cửa hàng, ngay cả gió cũng vô cùng khô khốc.
Bởi vì ngày hôm sau tất cả đều phải đi làm nên mọi người đành phải chào tạm biệt nhau.
Xe của Hứa Kim Ngôn vài ngày trước vừa bị người khác đâm trúng, hiện đang sửa chữa nên hôm nay anh phải đi taxi tới đây.
Anh bước tới bên cạnh Khương Ninh nói: “Tôi gọi taxi tới đưa cậu về.”
“Không cần đâu, chúng tôi ở khá xa, cậu về sẽ rất muộn.” Khương Ninh lắc đầu.
Hứa Kim Ngôn nói: “Không sao, tôi cũng không vội quay về.”
Khương Ninh kéo quai túi, cụp mắt xuống, nghĩ lý do để từ chối.
Trước đây thời trung học, cô không cảm nhận được nhiều tình cảm mà Hứa Kim Ngôn dành cho mình, nhưng hiện tại, tình cảm của anh ngày càng mãnh liệt hơn, điều này khiến cho cô cảm thấy có chút áp lực.
Cô không thể đáp lại anh, và cô cũng không muốn lãng phí thời gian để anh tiếp tục hy vọng.
Nghe được cuộc đối thoại của hai người, Lục Phóng đi tới hỏi: “Cô sống ở đâu?”
“Chung cư Hoa Thành ở đường Cảnh Thái.” Khương Ninh nói.
“Vãi!” Lục Phỏng chửi thề một câu, “Cô và Tống Nguyên Dã ở cùng một khu.”
“…” Khương Ninh ngước mắt liếc nhìn Tống Nguyên Dã đang bận trả lời tin nhắn của ai đó.
“Vậy sao hai người không về chung với nhau nhỉ? Tống Nguyên Dã có xe.” Lục Phóng nói.
Tống Nguyên Dã đúng lúc cất điện thoại đi tới đây, nghe thấy Lục Phóng nói thì hỏi: “Sao thế?”
Lục Phóng nói: “Tôi vừa mới biết cậu và Khương Ninh ở cùng một khu.
Hôm nay không phải cậu lái xe sao? Hai người cùng nhau về đi.”
Tống Nguyên Dã liếc nhìn Khương Ninh: “Được, xe của tôi đỗ ở đồn cảnh sát, cậu muốn đi cùng tôi hay tôi lái xe tới?”
Ánh mắt Tống Nguyên Dã dừng lại trên gương mặt của Khương Ninh.
Khương Ninh nén xuống sự căng thẳng trong lòng, giả vờ bình tĩnh: “Thế nào cũng được.”
“Vậy cậu ở đây đợi tôi một lát.
Đi bộ có chút nóng, tôi lái xe tới đón cậu.” Tống Nguyên Dã nói.
“Được.” Khương Ninh gật gật đầu.
Nhìn thấy anh và Lục Phóng cùng nhau rời đi, Khương Ninh quay đầu lại xin lỗi Hứa Kim Ngôn: “Tôi về chung với cậu ấy, ừm, về với Tống Nguyên Dã.
Cậu không cần nghĩ ngợi gì đâu, chỉ là do tôi ở khá xa, để cậu chạy đi chạy lại cũng áy náy.”
Hứa Kim Ngôn nghe lời từ chối của cô, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Taxi rất nhanh đã tới.
Hứa Kim Ngôn về trước.
Trước khi đi, anh và Khương Ninh cùng nhau trao đổi thông tin liên lạc.
Chu Vãn Dạng ở lại chờ Từ Tuấn, cô cũng chưa đi.
Khi còn học Đại học, Từ Tuấn tỏ tình với Chu Vãn Dạng.
Hai người cứ thế mà trở thành người yêu.
Bởi vì Từ Tuấn học ở trường quân đội, sau khi tốt nghiệp thì gia nhập đội ngũ nên cả hai có ít cơ hội gặp nhau.
Hôm nay là ngày nghỉ của Từ Tuấn, trong lúc ăn tối, anh gọi điện cho Chu Vãn Dạng, nói lát nữa sẽ tới đón cô.
Nhìn đèn phía sau xe oto sáng lên rồi vòng vào đường khác không còn thấy đâu, Chu Vãn Dạng lúc này mới kéo tay Khương Ninh hỏi: “Hứa Kim Ngôn đúng là không tồi nha.
Cậu ta thích cậu nhiều năm như vậy, cậu không cho người ta một cơ hội sao?”
“Tớ chỉ xem cậu ấy như một người bạn.” Khương Ninh bất đắc dĩ cười nói, “Cậu đừng gán ghép linh tinh nữa.”
“Vậy cậu thích ai?” Chu Vãn Dạng hỏi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Không lẽ cậu thích Chu Trạch Sơ?”
“Cậu nói gì thế?” Khương Ninh bị óc tưởng tượng phogn phú của Chu Vãn Dạng làm cho ngã ngửa, “Anh ấy là anh của tớ, làm sao tớ có thể thích anh ấy được.”
“Cũng không phải anh trai ruột của cậu.”
“Nhưng còn hơn cả anh trai ruột.” Khương Ninh nghiêm túc nói.
“…”
Đợi thêm một luc, Từ Tuấn lái xe tới trước.
Chu Vãn Dạng bước lên xe, tạm biệt Khương Ninh, bảo Khương Ninh về đến nhà thì nhắn tin cho cô.
Khương Ninh đồng ý.
Trước khi rời đi, Từ Tuấn cười nói với cô: “Bọn tôi đi trước, hai ngày nữa tôi mời cậu đi ăn.”
Khương Ninh gật đầu, cười nói: “Được, các cậu đi chậm chút.”
Chu Vãn Dạng hạ cửa kính xuống vẫy vẫy tay với cô, Khương Ninh nhìn bọn họ rời đi.
Người duy nhất còn đứng lại ở đây là Khương Ninh.
Khương Ninh nhàm chán nhìn những người đi lại xung quanh.
Cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại.
Tống Nguyên Dã rời đi đã 18 phút rồi, nhưng anh ta vẫn chưa quay lại.
Cũng bởi vì vừa rồi hai người không để lại thông tin liên lạc gì nên Khương Ninh cũng không thể gọi điện hỏi thăm.
Thời gian trôi qua, Khương Ninh ngồi trên băng ghế trước quán ăn.
Ghế dài đặt cạnh bồn hoa, muỗi rất nhiều.
Khương Ninh có máu thu hút muỗi nên rất nhanh đã bị cắn vài vết vào tay.
Đuổi muỗi không xong, cô lại đưng lên rồi đi đi lại lại.
Lối vào nhà hàng có một con đường nhỏ lát bằng đá cuội nhiều màu sắc, Khương Ninh đi tới đi lui từng bước một.
Đó là cảnh mà Tống Nguyên Dã đã nhìn thấy khi lái xe tới.
Mái tóc đen dài của cô được buộc thành đuôi ngựa thấp phía sau đầu bằng dây chun.
Lọn tóc rồi trên trán vén ra sau tai, để lộ khuôn mặt trắng nõn và thanh tú, góc nghiêng nhìn vô cùng dịu dàng.
Cô cụp mắt xuống nhìn chân mình, chậm rãi đi tới đi lui trên con đường rải sỏi, dường như đang nghĩ điều gì đó.
Tống Nguyên Dã tấp xe vào lề, bấm còi hai tiếng.
Khương Ninh như tỉnh lại sau những suy nghĩ ngổn ngang.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Nguyên Dã đang ngồi trong xe qua khung cửa kính.
“Lên xe đi.” Tống Nguyên Dã nói với cô.
Khương Ninh mở cửa xe, ngồi vào vị trí trợ lái.
Thoáng thấy vài giọt mồ hôi trên trán cô, Tống Nguyên Dã đưa cho cô một gói khăn giấy: “Lau mồ hôi đi.”
“Cảm ơn.” Khương Ninh nhận lấy.
“Không có gì.
Còn có, xin lỗi đã để cậu chờ lâu như vậy.” Tống Nguyên Dã đóng cửa sổ, bật điều hòa lên, “Lúc quay về lấy xe có chút chuyện phải xử lý với cục trưởng.”
“Không sao.” Khương Ninh lắc đầu, “Tôi cũng không đợi lâu lắm.”
Dù máy điều hòa đang thổi, nhưng Khương Ninh vẫn cảm thấy rất nóng vì người mà cô luôn tâm niệm đang ngồi bên cạnh.
Nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn hơi đỏ của cô, Tống Nguyên Dã đỗ xe bên đường, nói gì đó với Khương Ninh rồi xuống xe.
Đến khi quay lại, trên tay anh là một chai nước đá và cây kem.
Đưa nước đá và cây kem cho cô, anh lại đóng cửa xe, thắt dây an toàn rồi nói: “Ăn chút cho mát.”
Khương Ninh lại cảm ơn.
Cô cầm cây kem trong tay, chợt nhớ tới Tống Nguyên Dã đã từng đưa cho cô một cây kem sau khi dọn sạch tài liệu khi cô bắt đầu bước vào lớp 12.
Nhưng điều khác biệt là so với lúc đó, lần này là anh đã đặc biệt mua cây kem này cho cô.
Khương Ninh nhịn không được khẽ cong môi.
Cô lấy kem ra cắn một miếng, sau đó nhìn ra ngoài cửa số, ngắm khung cảnh đang từ từ chạy về phía sau.
Trong lòng có chút ngọt.
“Đúng rồi, tôi đã truyền đạt lại những gì cậu nói với Vương Quý.” Không khí trong xe trở nên yên tĩnh, Tống Nguyên Dã lại đột nhiên lên tiếng.
Khương Ninh như nhớ ra, “a” lên một tiếng.
Rự cảm thấy mình hơi sỗ sàng, cô siết tay mình rồi hỏi: “Em ấy hiện tại thế nào rồi?”
“Tâm lý đã ổn định, không còn nghĩ tới cái chết nữa.”
“Vậy thì tốt.” Khương Ninh yên tâm.
Đúng lúc đang dừng trước ngã tư chờ đèn xanh, Tống Nguyên Dã liếc nhìn cô gái bên cạnh.
Anh nhớ rõ sáng nay lúc đi thẩm vấn Vương Quy, Vương Quý lúc đầu rất suy sụp và có ý định tự tử, nhưng sau khi nói lại những lời của Khương Ninh, cậu ta bắt đầu khóc không ngừng và nói rằng mình có lỗi với Khương Ninh.
Sau khi khóc xong thì tâm trạng cậu ta tốt lên rất nhiều, rồi nói rằng mình sẽ hợp tác với cảnh sát.
Cậu ta nói cậu ta sẽ không bao giờ làm những chuyện ngu ngốc nữa và sẽ không để Khương Ninh phải thất vọng.
Là cô đã cứu Vương Quý, bởi vì cô liều mạng cứu người nên cậu ta vẫn cảm thấy trên thế giới này thật sự có rất nheièu điều tốt đẹp.
Tống Nguyên Dã trước đây chưa từng nhận ra, cô lại là một người dũng cảm và ấm áp đến vậy.
Khi đồng hồ đếm ngược đèn đỏ kết thúc, chuyển sang màu xanh, chiếc xe phía sau bấm còi hai lần, Tống Nguyên Dã mới lấy lại bình tĩnh, tiếp tục lái xe.
Lúc đến gần khu dân cư, Tống Nguyên Dã hỏi Khương Ninh ở tòa nào.
Khương Ninh cầm cây kem, nhẹ giọng nói: “Ở tòa 25.”
“Được, tôi biết rồi.” Tống Nguyên Dã gật đầu, lái xe đến bãi đậu xe phía dưới tòa nhà 25.
Đến nơi, Tống Nguyên Dã giúp Khương Ninh mở cửa xe.
Khương Ninh vừa định xuống xe, Tống Nguyên Dã đã đưa điện thoại tới trươc mặt cô, “Trao đổi số điện thoại đi, có việc thì sẽ dễ liên lạc hơn.”
“Được.” Khương Ninh lặng lẽ lau mồ hôi trên đầu ngón tay vào quần áo, lấy điện thoại, nhập số điện thoại của mình rồi đưa cho anh.
“Đây cũng là số tài khoản Wechat phải không?” Tống Nguyên Dã liếc nhìn dãy số, hỏi.
Khương Ninh gật đầu: “Ừm, phải.”
“Được.” Tống Nguyên Dã cất điện thoại vào túi, “Cậu lên đi, tôi đi trước.”
“Ừm.”
Khương Ninh không rời đi ngay.
Cô nhìn xe của anh rẽ vào một góc khuất, biến mất khỏi tầm mắt rồi mới nhấn nút thang máy.
Về đến nhà, Khương Ninh ngồi trong phòng khách, trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay như một cuộn phim.
Lại nhớ tới việc mình chỉ cho Tống Nguyên Dã thông tin liên lạc của mình mà quên lưu số điện thoại của anh, cô ảo não vò vò đầu.
Một lúc sau, cô thở dài.
Vứt điện thoại sang một bên, cô đi vào nhà tắm tắm rửa.
Tắm xong quay lại, nằm trên giường bật điện thoại lên, trên tài khoản Wechả của cô xuất hiện một tin nhắn, đồng thời cũng có thêm thông báo.
Tin nhắn được gửi tới là một số lạ, nội dung là:
[Tôi là Tống Nguyên Dã.
Đây là số của tôi, tôi vừa gửi kết bạn với cậu, nhớ chấp nhận nhé.]
Đọc được dòng tin nhắn trên, Khương Ninh trong lòng sung sướng.
Cô nhanh chóng mở Wechat, trong đó xuất hiện một lời mời kêt bạn.
Chú thích trong lời mời là “Tôi là Tống Nguyên Dã”.
Khương Ninh bấm vào, trên trang trò chuyện hiện lên một dòng thông báo: “Các bạn đã là bạn bè, mau đến trò chuyện”.
Đọc được những dòng này, Khương Ninh như có cảm giác được quay về đêm mưa hôm nọ, hai người kết bằng hữu.
Giống như tâm trạng của cô ngày hôm đó, những cảm xúc vui sướng của Khương Ninh cứ tuôn ra khỏi lồng ngực.
Cô không thể kiểm soát được, cảm xuc ấy cứ lan ra khắp cơ thể.
Bóng đêm càng lúc càng dày, nhìn cảnh đêm cách đó không xa ngoài cửa sổ, trái tim Khương Ninh lại đập dồn dập, rất lâu cũng không thể ngừng lại..