Trước sự yêu cầu kịch liệt của Trần Thục Vân, Khương Ninh đành ở lại bệnh viện hơn nửa tháng.
Ngày xuất viện, tâm trạng của cô rất tốt. Ở đây hơn nửa tháng, cô cảm thấy mình như bị mốc meo. Trần Thục Vân không cho cô làm gì, mấy ngày này thời tiết không tốt, bên ngoài rất lạnh. Khương Ninh thậm chí còn ất ít khi đi xuống tầng dưới. Cô chỉ có thể ngồi trong phòng xem điện thoại hoặc ngẩn người mỗi ngày.
Gần trưa, mọi người đưa cô xuống bắt taxi. Chu Trạch Sơ vốn định hôm nay đến bệnh viện đón cô, nhưng lại được báo tin có cuộc họp đột xuât, không thể từ chối, thế nên không thể đến đây.
Đúng lúc Khương Ninh và Trần Thục Vân mang theo đồ ra khỏi cổng bệnh viện, một chiếc Mercedes - Benz màu đen dừng lại trước mặt hai người.
Nhìn thấy biển số xe quen thuộc, Khương NInh chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc.
Tống Nguyên Dã bước xuống xe, đi thẳng đến chỗ hai người, lễ phép chào hỏi Trần Thục Vân.
"Không phải cậu đi công tác sao? Sao về sớm vậy?" Khương Ninh tò mò hỏi anh.
Đêm hôm trước Tống Nguyên Dã đến bệnh viện có nói với cô mấy ngày này sẽ phải đi công tác, cho nên những ngày tới không thể tới thăm cô. Bởi thế mà gôm qua khi được bác sĩ bảo được xuất viện, cô cũng không nói chuyện này với Tống Nguyên Dã.
"Sau khi xong việc thì tôi quay lại." Tống Nguyên Dã vươn tay nhận lấy đồ từ tay hai người, "Cháu đưa hai người về."
"Thế thì làm phiền cháu quá." Trần Thục Vân cười nói.
"Không sao, không phiền đâu ạ." Tống Nguyên Dã ôm đồ, nói, "Hai người lên xe trước đi, bên ngoài đang lạnh."
Trần Thục Vân và Khương Ninh ngồi lên xe trước. Khi nghe thấy tiếng mở cốp xe, Khương NInh không nhịn được mà quay đầu lại nhìn. Qua dãy ghế giữa và trần xe, cô nhìn thấy Tống Nguyên Dã đứng ngược sáng.
Anh mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, mái tóc đen xõa xuống trán. Có vẻ như vì không nghỉ ngơi thật tốt, đôi mắt anh có chút lờ đờ, dười cằm, râu cũng đã mọc ra. Dẫu vậy, nét mặt của anh vẫn rất đẹp đẽ, chút râu lại làm cho anh thêm quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, trái tim cô đập vài nhịp, không thể kiểm soát.
Tống Nguyên Dã thu dọn đồ đạc, đóng cửa cốp xe lại, đi về phía ghế lái. Khương Ninh cũng nhân cơ hội này mà nhìn sang chỗ khác.
Lên xe, Tống Nguyên Dã thấy tai Khương Ninh đỏ bừng, tưởng vừa rồi ở bên ngoài bị lạnh, anh vặn to máy sưởi lên một chút.
Tống Nguyên Dã trực tiếp lái xe đến bãi đậu xe dưới nhà tòa nhà của Khương Ninh. Trần Thục Vân thấy anh rất quen thuộc với chỗ này, cô nhìn Khương Ninh với con mắt dò hỏi, cô vội vàng nhẹ giọng giải thích: "Tống Nguyên Dã cũng sống ở đây, trước đó con gặp cậu ấy ở bên ngoài rồi đưa con về nhà."
Trần Thục Vân hiểu ra, gật gật đầu.
Tống Nguyên Dã tạm thời tìm chỗ trống đỗ xe.
Chỗ đậu xe có đèn nháy đôi, tôi lấy giấy bút từ ngăn kéo phía trước ra ghi thông tin liên lạc của mình cũng như lý do tạm đậu xe ở đây rồi dán lên kính trước xe.
Bãi đậu xe có đèn sáng, anh lấy trong ngăn hộp giấy bút ra, viết thông tin liên lạc cùng lý do tạm đậu xe rồi đặt lên kính trước xe.
Làm xong hết thảy, anh mới xuống xe, vòng ra phía sau lấy đồ trong cốp. Trần Thục Vân và Khương Ninh cũng bắt đầu xuống.
Trần Thục Vân đi tới, cầm đồ trong tay Tống Nguyên Dã: "Cô cầm được rồi."
"Không sao, để cháu mang lên cho cô." Tống Nguyê Dã dùng tay đang rảnh đóng cửa cốp xe lại, nhấn chìa khóa để khóa xe.
"Được, vậy làm phiền cháu." Nhìn thấy Tống Nguyên Dã không có ý định đưa đồ cho cô, Trần Thục Vân thu tay lại.
"Không sao ạ."
Trần Thục Vân và Khương Ninh đi phía trước, Tống Nguyên Dã mang theo đồ đạc đi phía sau.
Nhìn anh đi cùng phía sau, cảnh tượng này không hiểu sao lại khiến Khương Ninh cảm thấy vô cùng yên tâm.
Đi tới cửa thang máy quẹt thẻ vào tòa nhà, Khương Ninh dừng lại, đứng cùng Tống Nguyên Dã trước cửa.
Bởi vì dừng lại mấy giây, Khương Ninh và Trần Thục Vân cách xa mấy bước, lúc này cô lại đi sóng vai với Tống Nguyên Dã.
Liếc mắt nhìn sang sườn mặt sắc nét của người con trai bên cạnh, Khương Ninh hỏi anh: "Cậu không đi làm sao?"
"Tôi nghỉ phép."
"Nghỉ phép?" Trong mắt Khương Ninh đầy vẻ khó hiểu. Nhưng cô chưa kịp hỏi tại sao anh lại xin nghỉ phép, cô đã nghe thấy tiếng Trần Thục Vân gọi: "Ninh Ninh, mấy đứa đến đây nhanh lên, thang máy đến rồi."
Khương Ninh đáp lại "vâng", thu lại câu hỏi sắp buột ra rồi nhanh chóng đi tới cùng Tống Nguyên Dã.
Vào thang máy, Khương Ninh vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện này.
Lần đó Hứa Kim Ngôn mời cô và Chu Vãn Dạng đi ăn tối,cô nghe thấy đồng đội của anh là Lục Phóng có nói, Tống Nguyên Dã khi đi điều tra vụ án rất nỗ lực, có lần anh không ngủ suốt hai ngày để trấn áp một tù nhân, trong mấy năm làm việc với anh, ngoại trừ bị thương hoặc bệnh tật, anh hầu như không bao giờ xin nghỉ phép.
Hôm nay anh lại xin nghỉ phép, lẽ nào là bị thương hay bị bệnh?
Khương Ninh lo lắng nhìn anh.
Về đến nhà, Tống Nguyên Dã mang đồ đạc đặt lên ghế sopha. Lúc chuẩn bị rời đi, Trần Thục Vân giữ anh lại, "Cháu ăn trưa chưa? Cô giờ đi nấu ăn, hay là, cháu ở lại ăn với nhà cô?"
Tống Nguyên Dã quay đầu lại, nhìn gương mặt thanh tú, trong sáng của Khương Ninh đang sắp xếp đồ trên sô pha, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy được, cháu xuống cất xe rồi quay lại."
"Được." Trần Thục Vân gật đầu.
Tống Nguyên Dã xuống xe, lái xe về chỗ đỗ xe của mình, trước đó còn về nhà tìm một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi tắm.
Vừa đi công tác về, anh nghe được tin từ Chu Vãn Dạng rằng hôm nay Khương Ninh xuất viện. Chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, Tống Nguyên Dã lập tức xin nghỉ phép, vội vàng lái xe tới trước cổng bệnh viện.
Rất đúng lúc, vừa lái xe tới trước cổng, anh đã nhìn thấy Khương Ninh và Trần Thục Vân từ trong bệnh viện đi ra.
Sau khi tắm xong, Tống Nguyên Dã đứng sấy tóc trước gương. Nhìn râu mọc ra dưới cằm, nghĩ rằng mình đã đứng trước Khương Ninh lâu như vậy, anh không khỏi chau mày. Sấy tóc xong, anh lấy dao cạo râu, cạo sạch.
Thu dọn đồ đạc xong lại tới nhà Khương Ninh. Trần Thục Vân vừa nấu cơm xong. Nhìn thấy Tống Nguyên Dã đến, cô vào bếp xào rau.
Tống Nguyên Dã đi theo muốn giúp đỡ nhưng lại bị Trần Thục Vân đẩy ra ngoài.
"Mẹ tôi thế đấy, không muốn có người khác vào bếp hỗ trợ." Khương Ninh bật cười nói.
Tống Nguyên Dã gật đầu, sải bước chân đi đến ghế sô pha ngồi xuống, rất gần Khương Ninh. Anh liếc nhìn cô hỏi: "Vết thương không sao chứ? Sao xuất viện sớm vậy?"
"Hôm qua bác sĩ có khám qua, hiện tại đã ổn. Chỉ là những ngày tới phải cẩn thận, không chạm nước là được." Khương Ninh vuốt ve mái tóc xõa quanh tai, chợt nhớ tới điều mình chưa hỏi. Cô trầm mặc một lúc rồi mới hỏi: "Hôm nay cậu lại nghỉ phép? Có chuyện gì à?"
"Không có gì." Tống Nguyên Dã tùy tiện tìm một lý do, "Tôi chỉ là muốn nghỉ ngơi thôi."
"Ra vậy." Khương Ninih cầm ly nước lên định uống nước, lúc này cô mới nhớ ra mình còn chưa rót nước cho Tống Nguyên Dã.
Cô đứng dậy tìm cốc dùng một lần trong ngăn kéo thì phát hiện ra cốc cô mua trước đó đã dùng hết. Khương NInh nhớ ra trước đó Chu Trạch Sơ có mua thêm, nhưng cô lại quên mất đã để chỗ nào.
Khương Ninh nhìn quanh, tìm kiếm một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy túi đựng cốc để trên nóc tủ lạnh.
Tủ lạnh khá cao, cốc lại để giữa tủ. Khương Ninh dù cao 1m68 cũng phải nhón chân lên mới vừa tầm.
Lúc cô kiễng chân lên, một bàn tay bất ngờ ấn lên vai cô, đẩy cô xuống. Khương Ninh quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Tống Nguyên Dã. Hai người đứng gần nhau đến nối Khương Ninh có thể nhìn thấy hàng lông mi dài tuỵet đẹp cùng hơi thở đều đều của anh.
"Để tôi lấy cho. Cậu chú ý chút, đừng để ảnh hưởng đến vết thương." Tống Nguyên Dã nhìn cô nói.
Vành tai Khương Ninh đỏ bừng, vội vàng đi sang bên cạnh, rót nước cho anh, nhẹ giọng nói: "Được."
tống Nguyên Dã rất cao, Khương Ninh thấy anh rất dễ dàng lấy cốc xuống. Tống Nguyên Dã lấy ra một cốc, sau đó đi rót nước.
Các món ăn rất nhanh chóng đã hoàn thành. Tống Nguyên Dã giúp cô đưa thức ăn dọn ra bàn.
Trần Thục Vấn nấu ba món, hai món thịt và một món chay, còn có thể một nồi súp gà.
"Cháu cũng thuê phòng ở đây sao?" Trần Thục Vân gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát Khương Ninh rồi hỏi Tống Nguyên Dã. . Truyện Linh Dị
"Không ạ." Tống Nguyên Dã rất nghiêm túc đáp lại, "Cháu mua một căn nhà ở đây."
Khương Ninh nghe thấy "mua một căn nhà", trong lòng không khỏi cảm thán. Gia cảnh của anh cũng thật tốt. Khương NInh đã tìm hiểu về giá nhà ở đây, gần mười vạn nhân dân tệ cho một mét vuông. Những người đủ tiền mua nhà ở đây có thể nói là rất giàu.
"Bố mẹ cháu đang làm việc ở Đồng An?" Trần Thục Vân nhớ tới Nhan Thu Thời, lại hỏi tiếp.
"Bố mẹ cháu hiện đang ở Bắc Kinh, mẹ cháu vừa chuyển tới đây hai năm trước."
Bố của Tống Nguyên Dã, Tống Minh Sinh, trước đây làm việc ở Bắc Kinh. Lúc ấy Nhan Thu Thời cũng làm trong một bệnh viện lớn ở phía bắc Bắc Kinh, nhưng vì muốn được ở gần bố mẹ chút nên cô mới quay về Đồng An. Nhưng vì hiện tại Tống Minh Sinh và Tống Nguyên Dã đều định cư ở Bắc Kinh nên cô mới chuyển về đây theo.
Trần Thục Vân và Tống Nguyên Dã nói chuyện thêm vài câu, sau đó không nói gì thêm.
Khương Ninh vừa ăn vừa nghe nói chuyện. Trần Thục Vân lại gắp cho cô một miếng thịt gà. Cô cụp mắt xuống, lặng lẽ gỡ bỏ da gà đặt sang một bên. Cô không phát hiện ra Tống Nguyên Dã đều đã trông thấy hết.
Cơm nước xong, Tống Nguyên Dã giúp Trần Thục Vân dọn dẹp bát đũa. Anh nghe thấy Trần Thục Vân nói với Khương NInh đang cầm rổ trái cây rửa bên cạnh: "Về sau nhất định phải ăn sáng. Trước đây còn bị thiếu máu, nếu không ăn thì làm sao có thể khỏe được?"
"Vâng, con biết rồi." Khương Ninh đáp lại một tiếng, lấy trong hộp ra con dao gọt hoa quả, cắt ra.
Nhìn bờ vai gầy yếu của cô, Tống Nguyên Dã có chút đăm chiêu.
Dọn xẹp xong nhà bếp, Trần Thục Vân lau tay và bước ra ngoài. Tống Nguyên Dã không dám ở đây quá lâu, thấy Trần Thục Vân đi ra, anh từ sô pha đứng dậy, nói chuẩn bị rời đi.
Trần Thục Vân cũng không có ý định giữ anh lại.
Lúc bước ra ngoài tiễn Tống Nguyên Dã, điện thoại của Trần Thục Vân vang lên. Cô nghe điện thoại, thấy người gọi là Trần Chấn Siêu, cô cầm điện thoại bước vào phòng ngủ.
Vừa đi cô vừa ra hiệu cho Khương Ninh tiễn Tống Nguyên Dã. Khương Ninh hiểu ý cô. Cô không muốn nhìn anh rời đi, mà đi cùng anh tới tận hành lang rồi cùng anh đứng chờ thang máy.
Thang máy từ tầng dưới đi lên. Khương Ninh quay đầu liếc nhìn Tống Nguyên Dã rồi nhìn những con số trên màn hình đang ngày càng đến tầng này.
Ánh sáng ở hành lang không được tốt lắm. Dưới ánh sáng mờ ảo, đường nét khuôn mặt của Tống Nguyên Dã rất đẹp. Trên người anh vẫn còn thoang thoảng mùi sữa tắm, cô đỏ mặt khi nhớ đến bàn tay anh ấn vai cô xuống.
Cũng may là anh không nhận ra.
Thang mày đi thêm năm tầng nữa là đên tầng này. Trước khi thang máy đi tới, Khương Ninh đột nhiên buột miệng hỏi anh: "Tối nay cậu muốn tới nhà tôi ăn không?"
"Hửm?" Tống Nguyên Dã giọng nói cao lên, trong thanh âm mang theo chút nghi hoặc.
"Không phải chiều này cậu được nghỉ sao? Mẹ tôi vẫn đang ở đây, nấu thêm cho một người nữa cũng tốt..." Khương Ninh cụp mắt, nhìn xuống sàn nhà lát gạch hình hoa văn màu vàng, cứng nhăc mà giải thích.
"Cậu muốn tôi đến?"
Giọng nói trầm ấm của Tống Nguyên Dã vang lên trên đầu cô, trong lòng Khương Ninh run lên, nhịn không được lại ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đối mặt với đôi lông mày đen tuyền đẹp đẽ của Tống Nguyên Dã, cô nhẹ nhàng gật đầu, "ừm" một tiếng.
Thang máy đúng lúc "ting" lên, cửa thang máy tự động mở ra.
Dưới ánh đèn trong thang máy, Khương Ninh nhìn thấy nụ cười thoáng trên môi Tống Nguyên Dã, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô, khiến cô cũng bối rối.
Thang máy đi xuống, Khương Ninh ngẩn ngơ đi về nhà.
Ngồi trên sô pha, cô đặt hai tay lên má cho đỡ nóng, khẻo miệng lại không nhịn được mà lặng lẽ mỉm cười.
Câu trả lời vừa rồi của Tống Nguyên Dã với cô là: "Được, tôi sẽ tới."