Edit: Nhất Thanh
Beta: Quả lê an tĩnh
Cậu trai học lớp số sáu đó chỉ mặc đồng phục thôi cũng đã rất ưa nhìn, cậu ấy rất cao, không quá thích cười, chơi bóng rổ rất giỏi, lúc cậu ấy có mặt, đám con gái đều dõi theo cậu ta.
Con trai cũng có, ví dụ như Triều Tuần đây.
Da cậu ấy rất trắng, chơi bóng rổ một lúc lâu, mặt sẽ trở nên hồng rực, cả người ướt đẫm mồ hôi, phía lưng áo đồng phục của cậu ấy cũng ướt nhẹp một mảng, tóc trên trán cũng ẩm ướt dính lên trên mặt.
Dường như cậu ấy rất dễ ra mồ hôi.
Từ lúc phát hiện ra điều đó, lúc nào trên người Triều Tuần cũng đem theo một gói khăn giấy.
Nhưng đa phần, gói giấy ăn này sẽ xuất hiện ở chỗ mà nam sinh lớp số sáu kia chơi bóng xong hay ngồi.
Đương nhiên là cậu thường len lén để vào, thừa dịp không có ai phát hiện.
Từng ngày từng tháng trôi qua trong ba năm cấp hai đều dạy cho cậu rằng, sẽ không có ai thích một thằng ẻo lả cả, cũng sẽ không có ai bị một thằng ẻo lả thích mà cảm thấy vui vẻ hết.
Cậu không muốn đối phương không vui.
Lúc tập trung mười mấy lớp cùng đứng ở sân, cậu ấy cũng đứng hàng cuối giống như cậu.
Bởi vì cậu ấy cao lớn, còn Triều Tuần, là bởi vì không có ai đứng cạnh cậu cả.
Cậu lén lút nhìn cậu ấy, nhìn cậu ấy đút tay trong túi, vẻ mặt có chút phiền chán nhìn người đang đứng trên đài diễn thuyết say sưa.
Cậu lén lút nhìn cậu ấy, nhìn cậu ấy lấy ra một quyển tốc kí ngữ văn rồi lén lút học thuộc lòng.
Sau đó cậu cũng đem theo một quyển sách như vậy để đọc, đọc mãi đọc mãi, đọc đến mức biến bản thân từ trình độ trường nghề thành trình độ trường cấp ba kém nhất thành phố.
Mẹ Triều Tuần rất vui, mời giáo viên cấp hai ăn cơm, nắm tay của đối phương, hai mắt rưng rưng nói bọn họ là bố mẹ đã tái sinh Triều Tuần.
"Triều Tuần nhà chúng ta có triển vọng rồi", mẹ cậu đã nói như vậy.
Tựa như nắng hạ gặp mưa rào, cây cổ thụ nở hoa, Triều Tuần đầu gỗ thay đổi, mẹ cậu đã vui vẻ đứng thẳng lưng khoe khoang với hàng xóm láng giềng:
"Triều Tuần nhà chúng tôi lên cấp ba rồi!"
Con trai nhà cách vách năm đó thi đỗ trường đại học top đầu toàn quốc, ánh mắt mẹ cậu ta nhìn mẹ Triều Tuần y như gặp ma, bà ta cảm thấy cái nhà này từ con đến mẹ, chẳng có ai bình thường cả.
Triều Tuần không biết câu "Chúc mừng chúc mừng" đó là giả vờ hùa theo hay là thật tâm chúc phúc, câu nói đó với ba năm cấp hai đã càng ngày càng xa xôi.
Các bạn tổ chức liên hoan cậu không đi, ngày cuối cùng đến lớp, cậu đứng ngoài hành lang dựa lưng vào tường, trên tay cậu cầm một tấm card nhỏ nhắn, hướng mắt nhìn chằm chằm vế phía lớp số sáu cuối hành lang.
Tất cả mọi người giống như phát điên, xé nát sách vở ba năm qua thành từng mảnh từng mảnh rồi vứt ra ngoài cửa sổ, khiến chúng rơi lả tả như bông hoa tuyết.
Trong tiếng cười đùa của các bạn nam bạn nữ xung quanh, chàng trai của cậu xuất hiện, ánh mắt cậu sáng ngời, tiến lên phía trước một bước, nhưng làm thế nào cũng không đi tiếp được nữa.
Gió mùa hạ ào ào thổi qua, thổi đi cả tấm card trong lòng bàn tay cậu.
Tấm card màu hồng nhạt bay xuống từ tầng bốn, nó bay lượn, lênh đênh, rồi hòa vào với những tờ giấy khác.
Trên tấm card cậu dùng cả trái tim viết ba chữ, từng nét chấm nét phẩy.
"Tớ thích cậu"
Tấm card cứ như thế rơi từ tầng bốn xuống tầng một, cũng như trái tim của Triều Tuần lang thang đến một xó xỉnh chẳng ai biết đến, bị hàng ngàn hàng vạn những tờ giấy vụn khác che lấp.
Hóa ra tháng sáu cũng có tuyết rơi.
Đứng từ dưới tầng một nhìn lên trên, có một tờ giấy rơi lên mặt cậu, cậu biết rằng, cậu đã làm mất tấm card màu hồng nhạt của mình, cũng đã đánh mất chàng trai của mình rồi.
Mẹ Triều Tuần không biết tại sao cậu lại buồn bã như vậy, những kiến thức mà cô có được về bệnh trầm cảm cũng chỉ là nửa vời, chỉ là lúc nghe bác sĩ tâm lý nói: "Con của cô không bị bệnh tâm thần", bầu trời tưởng như sắp sập xuống, đã có một cây cột chống đỡ lại.
Con trai cô không bị bệnh tâm thần.
Chỉ là lúc nó đau khổ, sẽ đau nhiều hơn người bình thường một chút.
- -------------------------------------------------------
Lê: Buồn =((.