Trình Gia Nhà Tôi

Đã beta ngày 8/10/2021.

"Tình hình của miền Trung càng ngày càng tệ. Tôi nghĩ hẳn miền Bắc cũng nhận được tin nhưng gần đây không có phương tiện để liên lạc nữa nên chẳng thể thông báo cho chúng ta. Mấy ngày trước, vài dị năng giả thực hiện nhiệm vụ bên ngoài đã bắt gặp một nhóm dân tị nạn ở hướng Bắc X-City. Sau khi hỏi mới biết họ vốn là người miền Trung chạy trốn, những ngày đầu mạt thế thì không tới nổi nào, tuy ăn mặc không đủ song vẫn không nguy hiểm đến tính mạng."

Hoắc Lâu nói một hơi không ngừng nghỉ, hắn vừa nhìn vào xấp tài liệu vừa dè chừng liếc sang khuôn mặt vốn không trắng trẻo gì cho cam mà bây giờ còn có xu hướng đen hơn của Phó Tri Bắc.

Phó Tri Bắc rũ mắt ngồi một bên, ngón tay gõ lên mặt bàn: "Tiếp tục."

Hoắc Lâu hắng giọng: "Có một gã tự xưng là Mắt Chột "phất cờ khởi nghĩa", ngoài miệng bảo rằng cứu trợ mọi người, thực chất là cầm đầu một đám côn đồ lợi dụng tình hình hỗn loạn giết người cướp của, không chuyện xấu nào là không làm. Người dân sống ở đấy vô cùng khó khăn, nhân lúc canh gác lơ là mà chạy trốn. Hiện tại gã đã nắm được khoảng sáu tỉnh thành của miền Trung. Vì miền Bắc là thủ đô nên gã chẳng dám đánh lên, chỉ đành chạy xuống theo hướng miền Nam, tôi đoán một khi nuốt được mười chín tỉnh thành miền Trung thì gã sẽ vươn tay đến miền Nam."

Minh Quang chỗ hiểu chỗ không giơ tay phát biểu: "Chả phải là một đám côn đồ thôi à? Sao thế lực bành trướng đến vậy? Quân nhân đâu?"

Phó Tri Bắc tiếp lời: "Bởi vì không chỉ có một Mắt Chột."

Minh Quang: "Hả? Mắt Chột có anh em sinh đôi à?"

"...."

#Dốt ngữ văn thật đáng sợ#

Tần Sở lấy xấp tài liệu trên tay Hoắc Lâu, mở miệng giải thích: "Con người có hai mặt tốt và xấu. Trước mạt thế còn pháp luật, còn nhân tính, còn những thứ có thể kiềm chế bọn chúng. Nhưng bây giờ thì khác, giết người cũng không vào tù, là thời đại dùng sức mạnh để nói chuyện. Một đám người cùng tần số tất nhiên sẽ về chung một nhà, thế nên dưới trướng Mắt Chột không chỉ có mỗi mấy tên côn đồ mà người dân cũng chiếm phần đa. Hơn nữa, dù cho không xấu xa thì đói nghèo vẫn ép con người lộ ra bộ mặt xấu xa mà thôi."

Tần Sở nói xong, cả căn phòng rơi vào sự yên tĩnh.

X-City ở miền Nam mới đi vào quỹ đạo, căn cơ chưa vững. Bọn họ là ốc không mang nổi mình, có thể ra tay cứu trợ miền Trung nhưng chắc chắn chẳng phải bây giờ.

Không biết trôi qua bao lâu, âm thanh trầm thấp của Phó Tri Bắc vang lên tựa như quả bom với sức công phá khủng khiếp: "Bốn tháng sau chúng ta tiến công miền Trung."

Hoắc Lâu trả lời theo bản năng: "Không thành vấn đề."

Sau mấy giây ngây người, cuối cùng hắn đã nhận ra vấn đề, trợn mắt há mồm lắp bắp nói: "Cái, cái, cái, gì?"


Những người còn lại trong đội Warriors cũng nhìn nhau, không nhịn được mà hỏi: "Đội trưởng, ba tháng có quá gấp không? Chưa kể tới nhân lực không đủ, đám quân nhân thì được huấn luyện trong thời bình quen rồi, bây giờ chẳng khác nào chiến tranh, nghĩ kiểu nào vẫn cảm thấy không ổn."

Phó Tri Bắc không hề sốt ruột, tiếp thu hết tất cả ý kiến rồi mới gật đầu: "Khoảng ba ngày sau thì Trình Ngạn sẽ tập hợp với những nhóm quân nhân khác về X-City. Trong ba tháng này cứ để nó phụ trách huấn luyện quân nhân đi. Mọi người cũng đừng đánh giá cao Mắt Chột mà hạ thấp chúng ta, có thế nào thì bọn chúng cũng chỉ là đám ô hợp không kỉ cương, chưa từng trải qua huấn luyện bài bản như quân nhân."

Hoắc Lâu nghe tới tên Trình Ngạn thì mặt hắn nhăn lại như nùi giẻ, má, cái thằng đó phiền chúa luôn á!

Hắn mím môi, thử hỏi: "Có thể nhốt thằng chả bên ngoài không?"

Phó Tri Bắc cười lạnh: "Mày nghĩ tao không muốn?"

Hoắc Lâu: "....." Quên mất ở đây còn đối thủ một sống một còn của Trình Thị Ngạn. Đúng là hoàng thượng chưa vội, thái giám đã vội, lỗi hắn lỗi hắn!

Phó Tri Bắc xoay sang nhìn Tần Sở, cân nhắc một chút rồi giao nhiệm vụ: "Lần tiến công này mang theo nhóm dị năng giả nữa. Mày để ý bảng xếp hạng bên Trung Tâm Nhiệm Vụ đi, nhất là ba hạng đầu tiên."

Phó Tri Bắc xoa xoa thái dương, không hiểu sao anh lại nghĩ đến Trình Gia, nếu anh đoán không sai thì cái bảng xếp hạng hẳn sẽ có tên cô. Cô mà đứng đầu bảng thì kiểu nào cũng sẽ hất khuôn mặt nhỏ lên, kiêu ngạo nhìn anh.

Phó Tri Bắc bật cười.

...

Phạm Duy đăng ký nghề nghiệp xong, hớn hở đợi đám Trình Gia bên ngoài. Gần nửa tiếng sau cũng thấy người đi ra. Cô ta chạy sang định hỏi thăm thì phát hiện vẻ mặt của Bối Dao và Giản Sinh không đúng lắm.

Giống như... Bị táo bón vậy?

Mấy lời vui vẻ cứ thế nuốt ngược trở lại, Phạm Duy biết điều câm như hến ngồi lên xe về biệt thự.

Trên xe cực kỳ căng thẳng.

Bối Dao nhìn Trình Gia, mấp máy môi mấy lần, rốt cuộc vẫn nói: "Trình Gia, tao có thể rút lui không?"


Giản Sinh nhíu mày, ném ánh mắt lạnh như băng lên người Bối Dao. Cô ta chột dạ không dám đối mặt với cậu, tuy cái việc bỏ con giữa chợ này hơi bị hèn nhưng cô ta hết cách rồi.

Nhiệm vụ 5 sao đó!!!

Nhiệm vụ đứng đầu bảng đó!!!

Muốn vào ở biệt thự bên khu Đất Nhà Nước thì cũng phải còn mạng để hưởng chớ!!!

Nói xong câu đó, Bối Dao lặng lẽ thắp một nén nhang cho Giản Sinh, vì cảm thấy áy náy nên đành cúng thêm con vịt.

Trình Gia cười hề hề: "Không được. Chẳng phải lúc nãy mày kêu tao chọn nhiệm vụ nhóm à?"

Giản Sinh nhếch mép khinh bỉ, trả lại cho Bối Dao cây nhang và con vịt.

Bối Dao: "....."

Người đời đã sáng tạo ra một câu để đặc biệt miêu tả những tình huống khó xử như thế này: Ngu thì chết chứ bệnh tật gì.

Trong lòng Phạm Duy gào thét, ai đó giải thích cho cô ta chuyện gì đang xảy ra đi. Cô ta níu lấy cánh tay Bối Dao, đôi mắt trợn lên viết đầy mấy chữ: Kể tao kể tao.

Bối Dao học theo Giản Sinh, cong môi, bày ra vẻ mặt bất cần đời: "Mày sẽ không muốn biết đâu."

Phạm Duy bĩu môi, có chuyện gì mà ghê gớm vậy. Lăn lộn với Trình Gia bao năm, có việc nào mà bé chưa trải qua đâu.

Cho đến sáng hôm sau, một con quái vật to hơn con người gấp 5 lần đứng trước mặt mình, Phạm Duy: "......."

Ầuuu nauuuuu!!!


Phạm Duy định giả vờ diễn một màn công chúa ngủ trong rừng, xinh xinh đẹp đẹp mà ngất đi thì bị Bối Dao đỡ lưng cảnh cáo: "Dám ngất, tao vứt mày vào mồm nó đấy."

Phạm - Sống không còn gì luyến tiếc - Duy: "....."

Bối Dao lấy ngón trỏ tự ấn vào nhân trung của mình tránh để bản thân nhũn chân nằm rạp ra đất. Cô ta xoay sang nắm tay Trình Gia, trịnh trọng nói: "Mày đừng rời xa tao dù chỉ là nửa bước."

Trình Gia: "....." Ha.

Sáng sớm Phạm Duy bị Bối Dao lôi dậy, dùng lời hoa mỹ của Bối Dao thì là: "Đi thực hiện nhiệm vụ cùng nhau, tăng sự gắn kết của chị em ký túc chúng ta."

Phạm Duy bị bán còn giúp người khác đếm tiền, nhảy chân sáo đi thay đồ rồi xách vũ khí ra khỏi biệt thự. Bên phía người thường thật ra cũng chia thành tấn công và phòng thủ, cô ta đã chọn tấn công vì biết chắc anh Trình nhà mình sẽ không ngồi yên được.

Nghề nghiệp là "Nhiệm vụ giả".

Mặc dù nghe có vẻ khó hiểu nhưng đúng là cô ta không hiểu được.

Cả bọn ra ngoài thành, đưa giấy chứng nhận thân phận và giấy nhiệm vụ cho lính canh cửa rồi thuận lợi đi về hướng rừng cây nhỏ. Lúc này Phạm Duy vẫn hí ha hí hứng, còn bá cổ bá vai hát bài "Sáng sớm đi bắt cua đồng nấu cho bao chàng trai" với Trình Gia.

Giản Sinh: "....." Ngu tới mức không nỡ chỉ thẳng vào mặt mà chửi.

Trên đường đi gặp nhiều người nhận nhiệm vụ, thông qua mạng lưới giao thiệp rộng rãi của người dẫn đường họ Quan thì bọn cô cũng kết bạn được với kha khá dị năng giả khác.

Giản Sinh vẫn nhớ rõ bộ mặt của đám dị năng giả đó khi biết bọn cậu làm nhiệm vụ gì, thậm chí có một anh bạn khẽ nói nhỏ với cậu: "Sống không vui hả?", ý là mắc cái chứng gì đi chịu chết?

Nếu kêu Giản Sinh xếp hạng việc hối hận nhất đầu năm 2020 thì cậu ta sẽ không chần chừ chỉ vào Trình Gia, chả biết có hưởng được phúc hay không nhưng toàn kéo nhau đi tìm họa.

Trình Gia đã thành công xưng huynh gọi đệ với người dẫn đường họ Quan, cô cười tít mắt hỏi anh ta: "Này, thân thiết đã lâu như vậy trẫm cũng chưa biết tên của ngươi."

Bối Dao: "....." Vãi cả thân thiết đã lâu.

Người dẫn đường không hổ là sinh viên ngành du lịch, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ: "Bẩm hoàng thượng, tiểu nhân họ Quan, tên Hệ Rộng."
1

Lần này đến lượt Trình Gia im lặng.


Sợ cô không tin, Quan Hệ Rộng vội vàng lấy giấy chứng nhận thân phận ra rồi dâng lên bằng hai tay cho Trình Gia xem, đóng cực kỳ tròn vai: "Hoàng thượng, sự trung thành của tiểu nhân có trời đất chứng giám."

Trình Gia gật gật đầu, liếc thấy tên anh ta trên thẻ thân phận thì không kiềm được thở dài, Quan Hệ Rộng chớp mắt hỏi cô sao vậy, cô vỗ vai anh ta: "Nếu chị đây thật sự là hoàng đế thì việc đầu tiên chị làm chắc chắn sẽ là đổi tên cho chú em."

Quan Hệ Rộng: "......"

Cuối cùng cũng đến rừng cây nhỏ, Quan Hệ Rộng đứng ngoài bìa rừng đợi bọn Trình Gia, dù sao nghề nghiệp của anh ta là dẫn đường chứ không phải nhiệm vụ giả, vào trong chỉ có nước ra thẳng vựa muối thôi.

Ánh sáng đỏ rọi xuống từng bước chân của Trình Gia, vài vũng nước còn đọng lại sau cơn mưa tối qua, mùi đất xốp hòa với không khí xộc lên mũi, nếu không phải đi làm nhiệm vụ thì mọi người sẽ rất vui lòng hưởng thụ phong cảnh ở đây.

Khu rừng này là loại rừng thấp ẩm nhiệt đới. Trình Gia đi ngang qua khu vực đã bị rải chất độc màu da cam thời kỳ chiến tranh, bởi vì bị hủy hoại quá nặng nề nên chỉ có các loại tre và cỏ mọc, không có cây lớn.

Tầm nhìn rất thoáng đãng.

Soạt.

Bốn người khựng lại, không ai dám thở mạnh.

Trình Gia đưa một tay lên, ý bảo đừng nhúc nhích.

Trôi qua gần mười phút vẫn không có gì xảy ra. Chân Bối Dao đã mỏi nhừ, cô ta thở hắt, khẽ nhấc chân lắc lắc vài cái.

Đúng lúc này một bóng đen vụt ngang qua trước mặt bọn họ. Nói "vụt" là đề cao nó lắm rồi, thực tế nó quá béo mập, mạt thế nuôi nó vô cùng tốt, tròn như một quả bóng. Thế nên tốc độ không nhanh, đủ để cả bọn nhìn thấy trọn vẹn cơ thể nó.

Bối Dao trợn mắt, mềm nhũn ngã xuống, trong cổ họng nhờn nhợn muốn nôn, ngày thường chỉ cần thấy nó là cô ta đã không chịu được, huống hồ nó còn to như vậy.

Ngay cả khuôn mặt Trình Gia cũng trắng bệch, đồ ăn sáng suýt nữa trào hết ra ngoài, mẹ nó cái thứ nhiệm vụ xạo chó.

Con mắm này mà là thú biến dị cái quái gì, nó là quái vật có hiểu hôn?!

Bối Dao hét lên, chim chóc bay tứ phía, cả khu rừng nhỏ liên tục vọng lại hai chữ: "Chuột cống!!!"

Một con chuột cống to gấp năm lần con người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận