Trong đầu Trình Gia thầm than hai chữ "Có biến", cô nhảy xuống người chuột mẹ, vội vàng nói với đám Bối Dao: "Con chuột này mang thai."
"Mang thai?"
"Ừ mang thai, vậy nên tao đoán là có chuột đực nữa. Chúng ta đi thôi." Mọi người vừa mới chiến xong một trận, ai nấy đều mệt mỏi, sức lực không còn bao nhiêu. Dù cô ham vui cỡ nào vẫn phải đặt sự an toàn của cả nhóm lên hàng đầu.
Mặt mũi Phạm Duy tái mét, mỗi chuột mẹ thôi đã ăn hành sấp mặt, giờ còn lòi ra thêm bố đứa trẻ, có để cho người khác sống không hả! Cô ta liên tục gật đầu, phải đi, đi liền, ngay và luôn!
Trình Gia chợt suy nghĩ, zombie có tinh thạch, vậy thú biến dị thì sao?
Nghĩ là làm, Trình Gia chạy vòng lên phía trước, cô đào tinh thạch hệt như đào củ cải, bới bên này, mò bên kia. Bối Dao nhìn mà nổi cả da gà.
Tinh thạch của chuột nhím to bằng một nắm tay, đỏ rực như máu, hơi lạnh.
Bối Dao cũng ngồi xuống quan sát: "Nếu hấp thụ cái cục này thì năng lượng sẽ rất nhiều đúng không?"
Cô gật đầu: "Ừ, không chừng sẽ lên cấp nữa." Trình Gia có thể cảm nhận được nguồn năng lượng mạnh mẽ của viên tinh thạch này.
"Đỉnh!!!"
"Trở về thôi. Còn ở đây thì sẽ xảy ra chuyện mất."
Trước khi đi, Trình Gia quyết định chặt đuôi của chuột mẹ, cô cầm cây kiếm lửa, bổ một đường xuống mông chuột, cái đuôi dài cả mét lìa ra, nét cắt vô cùng thẳng tắp và ngay ngắn. Cô thử cầm lên, vì phần đuôi không có xương nên độ dẻo khá cao, bên ngoài là lớp da đã biến dị, cứng như đá tảng, bị quật trúng thì không chết cũng bị thương.
Cả bọn tăng nhanh tốc độ, hình dung là dùng hết sức bú sữa mẹ để chạy cũng không ngoa. Bên tai là tiếng gió vùn vụt, trước mắt dần xuất hiện lối ra.
Quan Hệ Rộng chưa kịp giơ tay hỏi han sức khỏe khách hàng thì đã bị Phạm Duy chụp lấy cổ áo, lôi xềnh xệch đi. Anh ta há miệng: "Có chuyện gì mọi người từ từ giải quyết, ngồi xuống ăn miếng bánh uống miếng nước. Cái chi mà chạy trối chết thế."
Phạm Duy: "Muốn chết thì cứ đi bộ."
Quan Hệ Rộng: "!!!"
Lúc cả đám chạy tới cổng thành phố, quân nhân còn tưởng là dân chạy nạn, vội vã tiến lên mấy bước, khuôn mặt vô cùng quan tâm: "Mọi người bình tĩnh, có vấn đề gì sao? Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ giúp đỡ."
Trình Gia phất phất tay, đớp từng ngụm không khí: "Bị... Bị..."
Quân nhân A cũng sốt ruột theo cô: "Bị cái gì?"
"Trả... Trả thù..."
"Khốn nạn! Ban ngày ban mặt lại dám động tay động chân, cô bé yên tâm, ai trả thù mấy đứa?"
Trình Gia ngẩng đầu lên trả lời: "Chuột bố!!!"
Quân nhân A: "....."
Khóe môi quân nhân A giật giật, tưởng chuyện gì, hóa ra một đám con nít sợ chuột, gã ra hiệu bảo mọi người vào trong thành.
Bối Dao sốt ruột nói: "Thật đấy, chúng tôi lỡ giết vợ con nó nên nó trả thù."
Quân nhân A cũng không nỡ mắng chửi mấy cô gái xinh đẹp, hùa theo: "Ừ ừ, về nhà nuôi thêm con mèo là không sợ chuột bố trả thù nhé."
Bối Dao: "......"
Giản Sinh đứng một bên không nói gì, cuối cùng vươn tay túm hết ba đứa con gái đi vào X-City.
Trình Gia bực bội, mẹ nó, không tin thì về sau có vấn đề đừng đổ lên đầu cô á!
Bốn người đến Trung Tâm Nhiệm Vụ, Trình Gia cũng không giận chó đánh mèo, cô đi tới trước một cái bàn dài, nhẹ nhàng nói: "Chị ơi, em đến trả nhiệm vụ ạ."
Chị lễ tân ngẩng lên, niềm nở hỏi: "À à, em cho chị xin tên nhé. Nếu là nhiệm vụ nhóm thì em cho chị xin tên nhóm."
Tên nhóm?
Cô quay đầu lại nhìn Giản Sinh, Bối Dao và Phạm Duy. Bên cạnh còn dư ra một Quan Hệ Rộng.
Cô nhíu mày: "Sao chú em còn ở đây?"
Quan Hệ Rộng phụng phịu, cứ như cô vợ nhỏ bị ông chồng hư đốn ra ngoài ngoại tình bỏ rơi: "Tôi phải đợi mọi người xác nhận nhiệm vụ đã, nếu mọi người thành công, tôi sẽ có thêm tiền hoa hồng."
Trình Gia gật đầu, đắn đo xin ý kiến đồng đội của mình: "Đặt tên nhóm là gì?"
Giản Sinh khó chịu: "Ghét nhất là ba cái trò đặt tên."
Chị lễ tân: "......" Huhu tui làm công ăn lương thôi mà.
Phạm Duy gãi gãi đầu, vẻ mặt vô cùng rối rắm: "Tao nghĩ cái tên phải hào hùng một xíu."
Bối Dao đồng ý: "Là kiểu nghe vào là thấy rén liền."
Trình Gia cực kỳ tán thành, liên tục gật đầu, gật đến mức muốn rớt luôn cái đầu xuống.
Chị lễ tân: "....." Rồi...?
Mười phút sau vẫn không có tiến triển gì, cả đám mắt to trừng mắt nhỏ, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng đang diễn ra hội nghị quan trọng, mặt mũi ai nấy đều căng thẳng, ngay cả trán chị lễ tân cũng lấm tấm mồ hôi.
Trình Gia bĩu môi, quyết định không suy nghĩ nữa, nói với Bối Dao: "Tao mượn tên nhóm của bây nhé."
"Tên nhóm gì cơ?"
Trình Gia không trả lời mà xoay sang chị lễ tân: "Liên Minh Người Giấy ạ."
Chị lễ tân tưởng mình nghe nhầm: "Hả?"
"Tên nhóm em đấy, Liên Minh Người Giấy, gồm có bốn người: Bối Dao, Phạm Duy, Giản Sinh và Trình Gia."
Chị lễ tân: "...Ừ, để chị ghi vào."
Bối Dao: "......" Vãi, nó biết mình thành lập nhóm nhỏ với Phạm Duy hồi nào thế.
Sau đó chị lễ tân hỏi nhóm trưởng là ai, mọi người đồng loạt chỉ vào Trình Gia, cô cũng thoải mái nhận lấy chức danh này.
"Bọn em nhận nhiệm vụ gì vậy?"
Trình Gia lấy tờ giấy nhiệm vụ ở trong túi quần đặt lên bàn, sau đó cầm viên tinh thạch của chuột nhím đè lên tờ giấy. Hành động lưu loát, nhanh nhẹn, không chút nào kiêu ngạo hay tự cao.
Chị lễ tân cũng không nghĩ nhiều, cầm tờ giấy nhiệm vụ, cô ta đếm lại số sao trên đó, ừm, một hai ba bốn năm, 5 sao.
Ừm 5 sao.
Đệt!!!!!
5 sao?!
Chị lễ tân lướt xuống tên nhiệm vụ, dòng chữ "Giết thú biến dị cấp 1" đập vào mắt, suýt chút nữa là ngã rạp ra đất. Cô ta ngẩng đầu lên, nuốt nước miếng, khó khăn nhả từng từ: "Mấy em nói là mấy em hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất ư?"
Trình Gia "vâng" một tiếng, bộ lạ lắm à?
Những dị năng xung quanh đồng loạt hướng về phía này, khuôn mặt tràn đầy vẻ không tin. Có người không nhịn được còn đến gần xem tình hình thế nào. Nhiệm vụ hạng nhất không phải không có người lấy xuống, thậm chí rất nhiều là đằng khác. Nhưng chỉ được một hai ngày thì lại treo lên, may mắn thì còn mạng chạy về đổi nhiệm vụ, còn xui á? Mất tích.
"Có phải lừa gạt không?"
"Nhìn bộ dạng nhỏ tuổi thế này mà có thể giết thú biến dị?"
"Tôi nghĩ là giết con vật nào khác rồi nói là tinh thạch của chuột nhím."
Chị lễ tân không khinh thường đám Trình Gia như bọn họ, cô ta chỉ hơi kinh ngạc mà thôi, tuy vẻ ngoài của Trình Gia không đáng tin cho lắm, ai mà nghĩ một cô gái tay chân mảnh khảnh, trắng nõn xinh đẹp, khỏi đoán cũng biết là kiểu tiểu thư nhà giàu, lại có thể giết được con quái vật kia?
Chị lễ tân bảo bọn Trình Gia đợi xíu, lập tức gọi điện thoại, bên kia vừa bắt máy thì cô ta đã nói trước một bước: "Quản lý Lê, có người hoàn thành nhiệm vụ thú biến dị, ông đến đây được không ạ?"
Đầu dây bên kia hừ lạnh: "Không phải đa cấp đấy chứ?"
Chị lễ tân: "....."
Cô ta liếc nhìn Giản Sinh, Phạm Duy rồi nhảy tới Bối Dao, Trình Gia, là điển hình của một đám con ông cháu cha, nếu không phải có năng lực thì chắc chắn là kiểu người được tiền hô hậu ủng, bảo vệ đến sít sao, thử xem cái khuôn mặt ăn no ngủ đủ, vui vẻ phơi phới như đi trẩy hội của họ là biết. Dù là vế trước hay sau cũng không có lý do lừa gạt. Chị lễ tân thấp giọng trả lời: "Tôi thấy lần này là thật."
Quản lý Lê ậm ừ: "Tôi đến liền. Không thật thì tôi trừ lương cô!"
Chị lễ tân: "....."
Vài phút sau có một ông chú bụng bia bước ra từ thang máy, phía sau còn có thêm hai người khác. Bọn họ đi đến chỗ đang tụ tập đông đúc nhất, sau khi chen vào được bên trong, quản lý cầm khăn tay lau mồ hôi.
Chị lễ tân đứng dậy chào: "Quản lý Lê."
Lê Hữu Trọng gật đầu, khuông mặt nghiêm túc y như chủ nhiệm cấp ba của Trình Gia. Ông ta tỏ ý mau kể ngọn ngành, nếu mà đây là trò lừa gạt thì ông ta nhất định không để yên đâu.
Nghe trình bày xong thì ông ta cầm viên tinh thạch lên, chân mày nhíu chặt, châu đầu lại với hai người phía sau. Ba cái đầu tròn vo chụm vào một chỗ thì thầm to nhỏ, dường như sợ mọi người nghe thấy nên vặn nhỏ âm lượng hết mức có thể.
Gương mặt cứng đờ của Lê Hữu Trọng biến mất, thay vào đó là nụ cười không kiềm chế được, ông ta quay sang nói với chị lễ tân: "Đây là tinh thạch của thú biến dị cấp 1, hàng real. Cô làm tốt lắm, tháng này tăng lương!!!"
Chị lễ tân: "!!!"
Trong lòng Lê Hữu Trọng cực kỳ vui vẻ, rốt cuộc cũng có thể ăn nói với bên trên rồi, Trung Tâm Nhiệm Vụ không những là nơi tìm việc cho người dân mà còn là chỗ tìm kiếm nhân tài, ông ta cứ ngỡ cái nhiệm vụ này sẽ chết non trên bảng luôn rồi chớ. Mới thú biến dị cấp 1 đã không xử lý được thì sau này cấp 2, cấp 3 tính sao.
Lê Hữu Trọng hỏi: "Ai là người hoàn thành?"
Chị lễ tân liền chỉ sau lưng ông ta.
Lê Hữu Trọng nhìn xung quanh, thấy Trình Gia đứng trước mặt thì hòa ái bảo: "Cô bé, dạt qua cho chú tìm người nhé, hơn nữa đừng chạy lung tung, về nhà đợi bố mẹ đi. Bây giờ thời thế loạn lạc lắm."
Trình Gia: "......"
Chị lễ tân: "....Cô bé đó là trưởng nhóm làm nhiệm vụ..."
Lê Hữu Trọng: "???"
Ông ta hú hồn, rà một lượt khuôn mặt Trình Gia, không thể nào!!! Đoán chừng 18,19 tuổi thôi, còn yếu đuối như thế nữa!!
Trình Gia cười nhạt: "Tôi là trưởng nhóm đấy, sao? Định quỵt nợ?"
Lê Hữu Trọng lắc đầu như trống: "Không hề, tại cháu nhỏ quá nên... Nào nào, lại đây ngồi, lễ tân rót miếng nước đi."
Cô từ chối: "Không cần, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi. Chú mau chóng thiết lập điểm thưởng và tinh thạch cho chúng tôi đi."
Dù có nói kiểu gì Lê Hữu Trọng cũng chả lôi kéo làm thân với bọn Trình Gia được, ông ta khóc chít chít kêu người giao tinh thạch ra. Nhiệm vụ 5 sao tổng cộng được một ngàn tinh thạch, mỗi thành viên trong nhóm có một ngàn điểm, riêng nhóm trưởng thêm năm trăm điểm.
Trình Gia vinh quang chạy thẳng lên hạng nhất của Bảng Xếp Hạng, Giản Sinh và Bối Dao đồng hạng năm, hạng nhì và hạng ba là người khác.
Phạm Duy bên khu người thường, chắc hẳn cũng không thấp hơn bao nhiêu.
Còn ở Bảng Xếp Hạng Nhóm thì bốn chữ Liên Minh Người Giấy chễm chệ ngay hàng đầu tiên.
Các dị năng giả khác: "....." Đậu mé cái tên.
Từ đây về sau, bất kể là X-City miền Bắc, Trung hay Nam, xuyên suốt những năm mạt thế, cái tên mà ai cũng nghĩ ngớ ngẩn này lại tung hoành bốn phía, chiến công lừng lẫy, có người ngưỡng mộ, có người không phục, có người âm thầm ganh ghét nhưng bất kể thế nào, vẫn phải ngẩng đầu lên mà nhìn.
Trước khi đi Trình Gia nhắc nhở Lê Hữu Trọng: "Đây chỉ là tinh thạch của chuột nhím mẹ. Chúng tôi phát hiện nó có thai, nếu đoán không sai thì chắc chắn sẽ có một con chuột đực. Ông bảo mọi người cẩn thận một chút."
Lê Hữu Trọng gật đầu chắc nịch, đợi Trình Gia rời đi liền mau lẹ báo với bên trên.
...
Tối hôm đó, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, ai về phòng nấy.
Trình Gia nằm trên nệm êm chăn ấm, khuôn mặt nhỏ nhắn thỏa mãn, cô híp mắt lại, dần dần đi vào giấc ngủ.
Hai giờ sáng.
Reng!!!
Reng!!!
Reng!!!
Tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên, Trình Gia bịt tai, giật mình bật dậy. Đôi mắt nhập nhèm hơi nước dính chặt vào nhau. Cô xoa mặt, rốt cuộc không chịu nổi âm thanh báo động kéo dài này nữa mới gắng gượng tỉnh táo, cô bước xuống giường, vạch rèm ra thì phát hiện ánh đèn màu đỏ chớp tắt không ngừng ở bên ngoài đường phố.
Mấy căn nhà đối diện cũng bật hết đèn.
Bối Dao gõ cửa phòng, Trình Gia chạy ra, vẻ mặt cô ta nặng nề kéo Trình Gia đến phòng khách, cô còn chưa kịp hỏi gì, trong lòng bỗng có một loại linh cảm xấu.
Linh cảm xấu chính là cô hết được ngủ tiếp...
Tầng dưới có một nhóm quân nhân đứng đợi, thấy Trình Gia liền gấp gáp đi tới trước mặt cô: "Cô Trình, cô là người hoàn thành nhiệm vụ chuột biến dị đúng không?"
Trình Gia không muốn thừa nhận đấy là mình, cô cảm giác chỉ cần mình gật đầu một cái thôi là có biến, rốt cuộc lương tâm bị chó tha đi vẫn nhặt về kịp thời, cô 'ừm' một tiếng cực kỳ miễn cưỡng.
"Vậy thì tốt. Hiện tại mời nhóm của cô đến cổng thành phía Đông để hỗ trợ, chuột biến dị đã tấn công. "
Trình Gia: "....." Tốt cái mẹ anh.