Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi


3 tuần sau.
Ba tuần này tình cảm của Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam rất tốt.

Cuối cùng cô cũng chịu mở lòng với anh, còn xuống bếp nấu ăn cho anh và mẹ anh.1
Anh rất vui vì đều đó...
Anh nghĩ ngày hạnh phúc trọn vẹn cũng không còn xa...!sẽ nhanh thôi anh có cả trái tim lẫn thể xác của cô.
Trình Ngữ Lam, em chỉ có thể là của anh.1
Trình Ngữ Lam lăn qua lăn lại trên giường.

Không biết tại sao hai hôm nay cô lại không ngủ được, cứ thấp thỏm lo lắng chuyện gì đó.
Hai hôm trước Mộ Duật Hành đã lên máy bay sang Ý.

Anh nói, anh đi khoảng một tuần mới về.

Bảo cô ở nhà tự chăm sóc cho mình thật tốt, khi anh sẽ mua quà cho cô.1
Từ lần trước Mộ Duật Hành chăm sóc cho cô, cô thấy mình cũng có chút rung động gì đó với anh, nên cô nghĩ sẽ cho cả hai một cơ hội để được ở bên nhau.1

Dù gì cả hai cũng đã kết hôn, không thử thì làm sao biết có yêu hay không?
Cô nghĩ, cô và Dương Hữu Bằng có duyên không nợ.

Cô cũng đã từng hy vọng anh sẽ về trước ngày cô kết hôn nhưng không? Đến tận bây giờ anh vẫn biệt vô âm tín, không một tin nhắn với cô.
Những lúc cô khó khăn nhất cũng là Mộ Duật Hành ở bên cạnh cô.

Nếu như không có anh, mẹ cô không biết phải làm sao?
Ơn nghĩa đó, không bao giờ cô quên.
Ngày hôm sau, Trình Ngữ Lam đi làm bình thường như thường ngày.

Nhưng hôm nay mọi người cứ nhìn cô với ánh mắt rất lạ, cứ nhìn cô rồi xầm xì bàn tán.1
Trình Ngữ Lam cũng không quan tâm đến mà đi thẳng lên phòng.
Đến chiều khi tan làm, Trình Ngữ Lam đứng trước cửa tập đoàn chờ tài xế của Mộ Duật Hành đến đón.
- Phó phòng Trình...!à không Mộ phu nhân chứ.
Trương Tiểu Nhi nhếch môi cười, đi lại khiêu khích cô.
Trình Ngữ Lam không quan tâm đến, khoanh tay hất mặt sang hướng khác.
- Trình Ngữ Lam, cô có biết tại sao mọi người hôm nay lại lạ như vậy không?
- ....
- Hừ...!tôi có lòng tốt nói cho cô biết nhé.

Hai hôm nữa, Dương tổng sẽ quay lại đều hành tập đoàn...!haha...1
Câu nói này của Trương Tiểu Nhi đánh thẳng vào trong đầu của Trình Ngữ Lam, làm lòng của cô rối loạn lên.
Hữu Bằng đã có thể đi lại rồi sao?
Anh đã về nước rồi sao?
Tại sao anh lại không liên lạc với cô?
Trình Ngữ Lam đứng chôn chân ở đó, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Cô vui, cô rất vui khi anh đã có thể đi lại, đã có thể kiêu ngạo như ngày trước mà điều hành tập đoàn.
- Tiếc sao? Nhưng mà đã muộn màng rồi, cô bây giờ là gái đã có chồng.
Chiếc xe dừng trước chân của Trình Ngữ Lam, tài xế bước ra mở cửa cho cô.

Bây giờ thân phận của cô là Mộ phu nhân,  không phải là Trình Ngữ Lam của ngày trước.
- Phu nhân, mời lên xe.
- ---------------
Ngoài trời cơn mưa xối xả xuống mái nhà, mưa gió thay nhau kéo đến.

Thời tiết hôm nay như đại diện cho tâm trạng của Trình Ngữ Lam.
Trình Ngữ Lam ngồi bó gối trên giường nhìn ra ngoài màn mưa.

Nước mắt lã chã rơi xuống, cô không biết mình phải đối diện với Dương Hữu Bằng như thế nào?
Cô không phụ tình yêu của anh, tất cả tại vì anh không về sớm.

Cô không thể nào chống lại quyền lực của Mộ Duật Hành.
Nếu như một tháng trước anh về thì có phải quá tốt rồi không? Không ai phải đau khổ cả.
Hay là thời gian ở bên đó anh đã có người con gái khác nên anh mới không quan tâm đến cô.

Anh không cần cô, nên mới không liên lạc với cô, không quan tâm cô sống chết như thế nào.
Ở bên Ý, Mộ Duật Hành ngã lưng ra về sau ghế.

Đưa điếu xì gà lên môi hít lấy một hơi rồi nhã khói thuốc ra không trung, khói thuốc bay lượn lờ rất đẹp mắt.
- Lão đại, ngài muốn giải quyết như thế nào?
Lãnh Huyết và Sở Mặc nhìn anh.

Khi nãy thuộc hạ của anh vừa mới thông báo rằng Dương Hữu Bằng đã đáp máy bay xuống thành phố S, đôi chân đã bình phục, đi đứng như người bình thường.
- Cứ để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên.  Nếu bây giờ tôi ra tay với Dương Hữu Bằng, chắc chắn cô ấy sẽ hận tôi, thậm chí là giết chết tôi.
Mộ Duật Hành cười nhạt, không biết từ bao giờ anh lại bất lực như thế này.

Giết cũng không được, mà tha cũng không xong.
- Người làm trong nhà thông báo phu nhân đã không ăn tối, cứ nhốt mình trong phòng.
Mộ Duật Hành dụi tàn điếu thuốc, cầm ly rượu vang lên uống một ngụm, híp mắt nhìn xa xăm.
Anh phải làm sao với Trình Ngữ Lam đây?1
Buông tay thì không thể nhưng níu kéo thì cả hai cùng đau khổ.
- Công việc ở đây hai cậu giải quyết được chứ?
- Chúng tôi sẽ cố gắng.
- Mau cho người chuẩn bị máy bay đi, tôi muốn về ngay lập tức.
Mộ Duật Hành ngay sau đó đã lên máy bay, bay về trong đêm.

Ngồi trên máy bay anh không tài nào chợp mắt được, ánh mắt của anh cứ đăm đăm một hướng, trên người đằng đằng sát khí như muốn giết chết ai đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận