Mộ Duật Hành đi xuống nhà, ông Lăng ngồi uống trà ở sofa chờ anh.
Ông có chuyện gấp muốn tìm anh nên mới qua đây vào giờ này.
- Chú, chú tìm con có việc gì sao?
Ông Lăng và ba anh là bạn bè thân thiết, vì thế nên ông xem anh như con cháu trong nhà.
Và cũng nhờ có ông giúp đỡ nên Mộ Duật Hành rất nhanh đã có chỗ đứng trong giới ngầm.
Nếu không, anh sẽ rất khó khăn trên con đường anh chọn.
Ông Lăng đưa cho Mộ Duật Hành một bức thư, anh đưa tay nhận lấy, mở ra xem bên trong viết những gì.
Chân mày của Mộ Duật Hành ngay lập tức chau lại, bàn tay nắm chặt lấy bức thư.
- Duật Hành, con nghĩ là ai đã gửi bức thư này đến cho chú?
Mộ Duật Hành khép hờ đôi mắt lại, từ tốn trả lời với ông Lăng.
- Con vẫn không nghĩ ra là ai, tại sao không gửi đến cho con mà lại gửi đến cho chú?
- Theo chú nghĩ người này là thuộc hạ thân cận của Bạch Nhạn, chỉ có như vậy thì mới biết được sự việc của hơn 33 năm về trước.
- Trong bức thư viết rằng sự việc năm đó không chỉ một mình Bạch Nhạn gây ra mà còn có thêm một người khác, người đó là ai? Con chỉ quan tâm đến người đó, con chỉ quan tâm đến người đã hại ba con.1
Mộ Duật Hành là người tính tình bình tĩnh quyết đoán, nhưng chuyện gì liên quan đến ba anh thì anh không thể kiềm được cảm xúc.
Nó như một vết sẹo lớn sâu trong lòng của anh, không thể nào lành được.
- Duật Hành, con phải bình tĩnh, con cho người điều tra xem những gì trong bức thư viết có phải là sự thật hay không?
Đôi mắt của Mộ Duật Hành đỏ rực hằn lên những tia máu, anh nghiến răng, bàn tay nắm chặt vò nát bức thư.
Anh là đứa con bất hiếu, tại sao lại không điều tra kỹ để người đó vẫn còn sống sót đến bây giờ.
- Nếu những gì trong bức thư viết là sự thật, vậy con nghĩ là người nào?
Trong đầu của Mộ Duật Hành xuất hiện vài cái tên, nhưng người anh nghi ngờ nhiều nhất đó chính là....
- Chú biết con nghĩ giống chú phải không?
- Dù là ai đi chăng nữa thì người đó nhất định phải chết.
- Duật Hành, chú tin con sẽ điều tra ra, chú đợi tin từ con.
Ông Lăng đi lại vỗ vào vai anh như tiếp thêm sức mạnh, động viên an ủi anh.
Ba anh mất, ông cũng đau lòng day dứt mãi.
Nếu như năm đó ông đến kịp lúc thì ba anh cũng sẽ không bỏ mạng, Mộ Duật Hành cũng sẽ không thiếu vắng tình thương của ba, và ông cũng không mất đi một người bạn tốt.
- Vâng, cảm ơn chú.
- Con cũng nên cẩn thận.
Chú chắc chắn người gửi bức thư này không phải là người tốt, không đứng về phía của chúng ta.
- Con biết, con sẽ cho người điều tra, có tin gì con sẽ báo ngay với chú.
- Ừm, chú về.
- Vâng.
Ông Lăng ra về, Mộ Duật Hành vẫn trầm ngâm lặng lẽ ngồi đó.
Trên mặt không giấu được sự đau thương, oán hận, tức giận.
Hơn 33 năm, người đó vẫn sống yên vui hơn 33 năm còn ba anh thì nằm sâu dưới nắm mồ, lạnh lẽo đến cùng cực.
Mộ Duật Hành lặng lẽ đi lên phòng thờ.
Anh quỳ gối trước di ảnh của ông Mộ, những giọt nước mắt nóng hổi của anh rơi xuống, lòng của anh đau như có mấy viên đạn ghim vào.
- Ba, con trai bất hiếu.
Trình Ngữ Lam nằm trên giường chờ anh mấy tiếng đồng hồ, cảm giác căng thẳng hồi hộp cứ cuốn lấy cô.
Trình Ngữ Lam ngồi dậy, sao đến giờ này anh vẫn chưa về phòng, hay là anh đã đi đâu rồi?
Nghĩ vậy, cô liền bước xuống giường nhặt chiếc áo lên mặc vào rồi xuống nhà tìm Mộ Duật Hành.
Cô đi khắp nơi tìm anh nhưng vẫn không thấy anh đâu.
- Này, Duật Hành đâu rồi? Anh ấy có đi ra ngoài không?
Trình Ngữ Lam đi ra hỏi thuộc hạ gác cổng, chắc có lẽ anh đã đi ra ngoài cùng ông Lăng.
- Không, thưa phu nhân.
Trình Ngữ Lam cau mày khó hiểu.
Cô đã đi khắp nơi tìm anh nhưng vẫn không thấy, chẳng lẽ anh biết thuật tàng hình sao?1
- Chắc thiếu gia ở trong thư phòng.
- Được rồi.
Trình Ngữ Lam lên phòng ngồi xuống sofa, rõ ràng là Mộ Duật Hành vẫn còn ở trong biệt thự nhưng cô vẫn không tìm thấy, ở trong thư phòng cũng chẳng có một ai.
Bàn tay nhẹ nhàng gõ gõ lên trán, trong đầu của cô nghĩ ngay đến phòng thờ trên tầng cao nhất của biệt thự.
Nghĩ vậy cô liền đi lên đó tìm anh.
Trình Ngữ Lam từng bước đi lên phòng thờ, sóng lưng của cô lạnh ngắt, tay chân run rẫy vì sợ.
Cánh cửa phòng thờ hé mở, Trình Ngữ Lam chui đầu vào quan sát.
Đôi mắt của cô mở to tròn hết cỡ khi thấy Mộ Duật Hành đang quỳ trước di ảnh của ông Mộ, dáng vẻ rất đau thương.
- Anh ấy quỳ ở đây làm gì?
Quan sát một lúc lâu thì Trình Ngữ Lam đóng cửa lại đi về phòng.
Mộ Duật Hành vẫn tiếp tục quỳ ở đó không có dấu hiệu đứng lên hay đi về phòng ngủ.1
Trình Ngữ Lam lăn qua lộn lại trên giường, gác tay lên trán suy nghĩ về con người của anh...
Anh cũng có một mặt yếu đuối như vậy sao?
....