Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi


Ở phòng khách, Mộ Duật Hành ngồi đối diện với ông bà Trình.
Anh cũng không có ý định sẽ qua đây nhưng do sáng nay bà Trình đã gọi anh tới, anh không thể không đi.
Trình Ngữ Lam ngồi cách anh không xa, khuôn mặt cúi xuống, bàn tay nhào nhỉ chiếc váy đang mặc, ánh mắt đượm buồn không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Thật ra hôm qua luật sư Trần đã đến đây tìm cô để giải quyết vấn đề ly hôn của cả hai.

Lúc đó cô rất sốc, cô không ngờ anh lại nhanh đến thế.
- Duật Hành, con thật sự muốn ly hôn sao?
Ông Trình đặt tách trà xuống bàn, ngước sang nhìn anh.
- Là do Ngữ Lam muốn.
Khuôn mặt của Mộ Duật Hành lạnh ngắt, ánh mắt lạnh lẽo đến khủng khiếp, sát khi bao trọn lấy cơ thể dũng mãnh của anh khiến người đối diện không dám làm phật lòng.
- Được rồi, hai đứa đã kiên quyết như vậy ba mẹ không có ý kiến.

Nhưng Ngữ Lam sẽ không nhận một nữa tài sản của con.
- Con muốn bù đắp cho cô ấy.

Lúc bắt đầu là con đã sai, sau này càng sai hơn.1
Hơi thở của Mộ Duật Hành trở nên nặng trịch.

Mạng sống của anh còn có thể cho cô thì phân nữa tài sản có là bao.


Tiền có thể kiếm lại, vết thương lòng có thể lành lại, nhưng anh mãi mãi mất cô...1
Là anh do tự đề cao chính bản thân mình.

Anh cho rằng mình có thể thu phục được trái tim của cô, nhưng sự thật như một cái tát vào mặt anh, làm cho anh tỉnh ngộ nhận ra rằng mình là một kẻ thua cuộc thảm hại.
Mộ Duật Hành biết chứ, ông bà Trình không thích một người con rể lăn lộn trong giới ngầm như anh.

Người ông bà thích và mong muốn làm rể đó chính là Dương Hữu Bằng, một người phong thái lịch thiệp, ôn nhu nhã nhặn.
- Duật Hành, ba thấy hay là để một thời gian nữa hãy làm thủ tục ly hôn.
Ông Trình thở dài sầu não.

Ly hôn không phải là một chuyện đơn giản, không phải là một bộ quần áo thích thì mặc không thích thì đem bỏ, hậu quả sau này rất khó nói.

Ông vẫn hy vọng sau khi xa nhau một thời gian cả hai có thể hàn gắn lại, vì cặp vợ chồng nào mà không có chút sóng gió.

Đừng vội vàng để rồi làm hỏng cả một tương lai.
- Tùy cô ấy, con không có ý kiến.

Con có chút việc bận, con xin phép ra về.
Mộ Duật Hành đứng dậy, cúi đầu trước ông bà Trình rồi bước đi ra ngoài....
Anh là người muốn ly hôn sao?
Không, người muốn ly hôn là Trình Ngữ Lam, xem chừng cô đang muốn nhanh chóng ly hôn với anh để quang minh chính đại ở bên Dương Hữu Bằng.1
Bước tới cổng thì Mộ Duật Hành mới sục nhớ ra một điều quan trọng.

Thế là anh quay lưng lại bước đi vào trong.
Nhìn thấy anh bước vào, trong lòng của Trình Ngữ Lam vui mừng không tả xiết...
Chẳng lẽ...
- Em vẫn còn giữ kết quả khám thai chứ? Tôi muốn làm cho con một tấm ảnh để trong phòng thờ.
Câu nói của Mộ Duật Hành như một bát nước tạt thẳng vào mặt của Trình Ngữ Lam.

Cô khẽ mím môi gật đầu, sau đó đi lên phòng lấy giấy kết quả khám thai đưa cho anh.
Bàn tay của Mộ Duật Hành run run nhận lấy, ánh mắt đau khổ không thể nào giấu đi được.
Nước mắt chảy dài xuống khuôn mặt kiều diễm, cô không ngờ ngày cô đưa cho anh trong sự đau thương, dằn vặt như thế này....

- ---------------
Đêm đến, Mạc Kỳ Vân loạng choạng những bước chân không vững đi ra khỏi quán bar.

Khuôn mặt đỏ bừng do uống nhiều rượu.

Trên người là chiếc váy đen ôm sát cơ thể mỹ miều, xinh đẹp đến đốt cháy ánh mắt của đối phương.
- Lãnh Huyết đáng chết...!tôi yêu anh nhiều như vậy mà anh nỡ đối xử với tôi như vậy sao...!tôi phải giết chết anh....đồ xấu xa....
Mạc Kỳ Vân ngồi bệch xuống lề đường.

Cô không muốn trả thù nữa, con của Mộ Duật Hành đã chết xem như đền mạng cho ba cô.

Bây giờ cô chỉ muốn cùng với Lãnh Huyết đi thật xa, thật xa khỏi nơi đau khổ này cùng nhau xây dựng một gia đình..1
Nhưng anh không cần cô, anh không yêu cô.
- Sao lại ngồi ở đây thế, Mạc tiểu thư?
Vương Đằng từ trên xe bước xuống, nhếch môi cười nham hiểm nhìn Mạc Kỳ Vân.

Hiện tại ông đang đối đầu với Mộ Duật Hành trong thế giới ngầm.

Ông cũng chính là người hợp tác với cô trong vụ cướp lô vũ khí của anh lần trước.
- Cút đi.
- Không ngờ Mộ Duật Hành lại vô vụng đến thế, bị thuộc hạ thân cận đăm sau lưng.
Mạc Kỳ Vân cười khinh bỉ, sau đó đứng dậy loạng choạng bước đi.

Nhưng Vương Đằng nào cho phép, kéo tay cô lại làm cô lao đao ngã vào lồng ngực của ông....

Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy nếu như bỏ qua thì quá phí phạm....
Ông thật không nỡ!
- Bỏ ra.
Ánh mắt của Vương Đằng tràn ngập ý cười, thèm thuồng nhìn xuống phần ngực đầy đặn của cô...
Mạc Kỳ Vân nghiến răng, dùng sức đẩy mạnh cơ thể bẩn thỉu của Vương Đằng ra khỏi người mình...
- Cút đi, nếu không đừng trách tôi.
Vương Đằng bật cười thành tiếng, nhìn Mạc Kỳ Vân cao ngạo như thế này thì càng quyến rũ, ông càng ham muốn cô nhiều hơn, muốn cô khuất phục dưới thân ông rên rỉ dâm đảng.
Rừng càng già càng cay, huống hồ gì Mạc Kỳ Vân bây giờ đang trong trạng thái say sỉn đi đứng không vững, chỉ vài động tác nhẹ nhàng ông đã trói được cô vào lòng của ông.
- Tôi cho ông 5 giây để buông tôi ra.
Mạc Kỳ Vân nhếch môi, ánh mắt lộ rõ sự khinh thường, ghim họng súng vào ngay bụng của Vương Đằng...
Vương Đăng híp mắt, khuôn mặt đỏ bừng tức giận buông lỏng bàn tay.

Không ngờ Mạc Kỳ Vân lại khó đối phó như vậy, thảo nào được Mộ Duật Hành tin tưởng và coi trọng đến thế.
- Tốt nhất đừng để tôi thấy mặt ông.
Mạc Kỳ Vân hung hăng dùng súng vỗ lên mặt Vương Đằng, sau đó xiêu vẹo rời đi bỏ lại một người đang tức điên...
Chiếc xe màu trắng chạy hun hút trên đường, nước mắt tèm lem hết khuôn mặt xinh đẹp.

Cô không biết mình mạnh mẽ đến khi nào, cô cũng muốn được yếu đuối, yếu đuối để có ai đó che chở cho mình...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận