Trình Ngữ Lam Em Là Của Tôi


Thời gian thấm thoát trôi qua nhanh như một cơn gió.

Mọi chuyện cứ diễn ra một cách bình thường và rất tự nhiên.

Mộ Duật Hành thì vẫn ngày ngày im lặng.

Ngày ngày vùi đầu vào những công việc, thuốc lá, bia rượu.

Ngày ngày một mình nằm trên chiếc giường rộng lớn quen thuộc...
Tấm ảnh siêu âm được Mộ Duật Hành làm thành một tấm ảnh lớn, được đặt cạnh di ảnh của ông Mộ.

Và anh cũng đã cho người làm một bia mộ, khắc tên là Mộ Bảo Bối vì anh chẳng biết con của anh là con trai hay con gái, chỉ biết nó là bảo bối trong lòng của anh.
Mộ Duật Hành dự định sau khi điều tra làm rõ mọi vấn đề và sắp xếp công việc ổn thỏa, anh sẽ cùng mẹ mình sang Pháp định cư.

Công việc ở đây tạm thời anh sẽ giao cho Sở Mặc và Lãnh Huyết.

Anh muốn sang Pháp chuyển hướng sang kinh doanh, đó cũng là một trong những kế hoạch mà anh đã ấp ủ từ rất lâu.

Lúc đầu anh định sẽ phát triễn sự nghiệp ở đây, nhưng hiện tại anh muốn rời khỏi nơi đau thương, tuyệt vọng này.
Trình Ngữ Lam cũng đã đi xin việc ở tập đoàn Mặc thị, nơi Châu Lạc Băng làm việc và ngày mai cô đã có thể đi làm.
Tuy bây giờ cô đã được tự do làm những gì cô muốn, muốn đi đâu thì đi đó, không cần phải xin phép hay nói qua với ai nhưng cảm giác thật sự không quen và trống trải.
Lúc trước, khi cô vừa bước chân ra ngoài đã có người hỏi qua.

Có tài xế đưa đón, có thuộc hạ đi theo bảo vệ.

Khoát trên người những bộ trang sức, quần áo, túi xách, giày dép đắt đỏ.

Cuộc sống thượng lưu, xa hoa không phải ai muốn cũng có được.
Ở hiện tại cô cũng không biết phải nói gì với Mộ Duật Hành.

Từ đó đến nay anh dừng như đã thật sự bỏ mặt cô, không lui đến, không một cuộc gọi, thậm chí đến cả một tin nhắn cũng không có.

Cô hoàn toàn không biết anh đã đi đâu, làm gì và ở đâu.
Sự im lặng ngày càng khiến cả hai xa cách, dừng như không thể cứu vãn được.

Nó là lí do cả hai rời xa nhau một cách êm ỉ nhất nhưng lại nặng nề, đau khổ nhất.
- Ngữ Lam à, nếu cậu thật lòng yêu chồng cậu thì cậu hãy quay về nhà.

Đừng để đến lúc mọi thứ đã muộn màng.
- Anh ấy không tin tưởng mình, về đó chỉ để cải nhau, mọi chuyện lại càng tệ hơn.
Trình Ngữ Lam thở dài nhìn Châu Lạc Băng, vì hôm nay là chủ nhật nên cả hai quyết định đi dạo cho khuây khỏa đầu óc để bắt đầu một cuộc hành trình mới...
Bước chân nặng nề của Trình Ngữ Lam bỗng nhiên khựng lại.

Phía trước mắt cô là một đôi vợ chồng dắt tay một đứa trẻ đi dạo, khung cảnh thật bình yên hạnh phúc biết bao, làm cô thật sự rất ngưỡng mộ nhưng cũng có chút chạnh lòng và tủi thân...
Tại sao Mộ Duật Hành lại không tin tưởng cô?
Chẳng lẽ anh không cảm nhận được tình cảm của cô đối với anh sao?
- Đàn ông họ không giận dai đâu, cậu hãy trân trọng những gì mình đang có.
Châu Lạc Băng lên tiếng nhắc nhở.

Là phụ nữ, đích đến cuối cùng không phải là một sự nghiệp rạng rỡ, mà chính là sự hạnh phúc, là một gia đình trọn vẹn.
Nước mắt đột ngột tuông trào xuống ra khỏi khóe mắt.

Cô nhớ Mộ Duật Hành, cô nhớ anh da diết, đêm nào cô cũng nhớ anh nhưng cô không dám quay về nhà.
Thứ nhất, chính cô đã lựa chọn bỏ đi, chính cô đã nói ra hai chữ ly hôn.

Thứ hai, cô không muốn tiếp tục cải nhau với anh, dù cô đã cố gắng giải thích, thậm chí là hạ mình năn nỉ nhưng anh vẫn cố chấp gán cho cô một cái tội mà cô không có làm.
Trong lòng bồn chồn không yên, gạt đi giọt nước mắt còn đang lăn dài trên má.

Cô phải làm gì đó mới được, nếu không thời gian sẽ giết chết tình cảm của cả hai.
- Lạc Băng, cậu về trước đi, mình muốn đi thăm mẹ chồng của mình.
- Ừ, cậu đi đi, hãy nhớ những gì mình nói.
Sau đó Trình Ngữ Lam đã bắt taxi đến chùa thăm mẹ anh.

Cô muốn nhờ bà hàn gắn lại mối quan hệ của cả hai.

Anh rất thương và nghe lời mẹ, nhất định khi bà nói anh sẽ tin tưởng.
Chiếc xe dừng trước cổng chùa, Trình Ngữ Lam vội vàng trả tiền rồi chạy nhanh vào bên trong tìm bà...
- Mẹ, con mới đến.
- Ngữ Lam...
Mẹ anh hơi bất ngờ khi thấy cô đến đây, nhưng nhanh sau đó đã nắm tay cô đi lại hàng ghế gần đó ngồi xuống nói chuyện.
- Mẹ vẫn khỏe chứ?
- Mẹ vẫn khỏe, con và Duật Hành như thế nào rồi?
Đôi mắt long lanh cụp xuống, mím môi như sắp òa khóc.
- Anh ấy bỏ con rồi mẹ.
- Ngữ Lam, con có yêu Duật Hành không?
Bàn tay của bà vuốt vuốt tấm lưng của cô an ủi..
Khoảng hơn ba tháng nay bà cảm nhận được cô có thay đổi về tính cách.

Không còn giống như những ngày đầu, lúc nào cũng ương ngạnh lạnh lùng chống đối lại với anh.
Trình Ngữ Lam gật đầu liên tục như sợ bà không nhìn thấy, vươn đôi mắt long lanh nhìn bà như đang cầu cứu...
Xa anh, trái tim của cô lạnh lẽo không có một chút ấm áp, không còn được anh vỗ về yêu thương như những ngày đầu.

Đêm đến, cô nhớ anh da diết, nhớ mùi hương cơ thể của anh, nhớ vòng tay mạnh mẽ của anh bao trọn cô vào lòng...
- Được, con ngồi đây chờ mẹ một chút, mẹ vào trong lấy đồ rồi đưa con về nhà.
Trình Ngữ Lam mỉm cười gật đầu với bà.

Khuôn mặt trở nên ủng hồng vì ngại ngùng, lo sợ đối diện với anh.

Trái tim bắt đầu đập thình thịch vì lo lắng không biết anh có hết giận mình không.
- Ngữ Lam ơi mày xem đi, mặt mũi của mày tự  mày đem vứt đi rồi.
Trình Ngữ Lam vỗ vỗ vào mặt mình.

Mất mặt, quá mất mặt nhưng như vậy đỡ hơn mất chồng.
Trong thời gian chờ đợi, cô lấy hộp phấn và cây son trong túi xách chỉnh trang lại khuôn mặt một chút.

Sau đó nở nụ cười ngây ngô vì  cảm thấy mình quá xinh đẹp...
Liệu anh có tha thứ cho cô vì sự xinh đẹp này không?1
Nhưng nụ cười trên môi chưa được thỏa mãn thì đã trở nên cứng ngắt khi Trình Ngữ Lam bất chợt nhìn thấy Mạc Kỳ Vân cao ngạo đi vào, trên môi nở nụ cười lạnh lẽo nhìn cô...
Cô ta đến đây làm gì?
Chẳng lẽ là Duật Hành bảo cô ta đến đón mẹ về nhà?
....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui