Điện thoại của Mộ Duật Hành vang lên liên tục trong không gian tĩnh lặng, anh nhướn người cầm điện thoại lên xem, người gọi không ai khác chính là Sở Mặc.
- Alo.
- Lão đại, ngài có đang ở trong biệt thư không? Tôi có chuyện quan trọng cần nói với ngài.
- Cậu đến đi.
Giọng nói trầm ấm ảm đạm, pha chút mệt mỏi vang lên.
Bỏ mặc Trình Ngữ Lam, anh có vui sướng gì đâu.
Dáng vẻ cao ngạo, cố tỏ ra bình thường nhưng đêm đến anh chìm vào trong những suy nghĩ tuyệt vọng...
Xoay xoay điện thoại trong tay, ánh mắt của Mộ Duật Hành híp chặt, vẻ mặt vô cảm đằng đằng sát khí tỏ ra nhiều điều bí ẩn không thể lí giải được.
Hơn 30 phút sau, Sở Mặc gấp gáp đi vào.
Hơn ba tuần nay anh đã cho người điều tra về Mạc Kỳ Vân và hôm nay đã có kết quả chính xác.
Nhưng cả đời này Sở Mặc anh cũng không ngờ đến Mạc Kỳ Vân chính là con gái của Bạch Nhạn, người được thuê ám sát ông Mộ năm đó.
- Lão đại, Mạc Kỳ Vân chính là con gái của Bạch Nhạn, những gì ngài nghi ngờ đều là sự thật...
Khé môi của Mộ Duật Hành khẽ nhếch lên.
Hơn sáu năm trước, khi lần đầu gặp Mạc Kỳ Vân anh đã thấy quen thuộc, hình như đã từng gặp qua nhưng lại không nhớ ra là ai.
Rồi thời gian bỏ quên đi mọi thứ, Mạc Kỳ Vân lại quá ưu tú khiến anh bỏ quên luôn việc điều tra.
Khi sự việc của Trình Ngữ Lam và Dương Hữu Bằng xảy ra, dù không biểu hiện ra mặt nhưng anh đã có nghi ngờ.
- Bảo cô ta đến Long bang gặp tôi.
- Vâng.
Sở Mặc gật đầu, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Mạc Kỳ Vân nhưng cô không nghe máy.
- Lão đại, không ổn rồi, cô ta không nghe máy.
Mộ Duật Hành ngồi thẳng dậy, trong lòng của anh bắt đầu lo lắng không yên, linh cảm sắp có chuyện không may xảy ra.
- Mau chuẩn bị xe.
Mạc Kỳ Vân là người như thế nào anh hiểu rõ, cô ta đang hận anh, nhất định sẽ làm hại đến người thân của anh.
Chết tiệt! Anh lại trễ một bước nữa rồi.
Lúc này, điện thoại của Mộ Duật Hành lại vang lên, người gọi đến cho anh lại là Hà Chính Thần...
Chân mày của anh chau chặt lại, chắc chắn là mẹ anh đã gặp chuyện.
Nếu không, Hà Chính Thần không bao giờ gọi điện thoại cho anh.
- Alo.
- Mẹ bị bắt cóc rồi, tôi gửi địa chỉ qua cho anh.
Anh mau đến đó, chỉ được đi một mình nếu không họ sẽ giết mẹ.
Giọng nói của Hà Chính Thần vô cùng gấp gáp và lo sợ...
Khi nãy, anh đang làm việc thì bỗng dưng có tin nhắn gửi đến.
Khi mở điện thoại lên xem, trái tim của anh như ngừng đập khi nhìn thấy mẹ anh đang ở trong nhà hoang, tay chân bị trói chặt, còn bị ngất xỉu nằm dưới nền lạnh lẽo.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Say Tình
2.
Tình Một Đêm Cùng Anh Rể
3.
Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát
4.
Ái Thật Lâu Bằng Hữu
=====================================
Hiện tại anh chỉ còn có mẹ và Hà Doanh, nếu bà có mệnh hệ gì thì anh chính thức mồ côi.
Không, không được! Dù anh có chết, anh cũng nhất định phải cứu được mẹ.
Mộ Duật Hành bóp chặt điện thoại trong tay, nghiến răng ken két, ánh mắt và khuôn mặt đỏ rực như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ ở đây.
- Bạch Thiện đang ở đâu?
- Ở ngoại ô thành phố.
- Tôi đến đó trước, về phần Bạch Thiện cậu hiểu rồi đó.
Sở Mặc gật đầu, trong lòng vô cùng lo lắng và bất an.
Từ đây đến đó tốn nhiều thời gian, anh sợ mình sẽ không về kịp lúc để cứu Mộ Duật Hành.
- ---------------
Ở tại ngôi nhà hoang, Trình Ngữ Lam bị trói chặt vào ghế.
Còn mẹ của anh thì bị ngất xỉu nằm dưới nền, tay chân bị chói chặt.
- Mạc Kỳ Vân, cô bắt mẹ tôi và tôi đến đây để làm gì?
Trình Ngữ Lam hung hăng quát lên.
Cô tự mắng mình ngốc vì liên tiếp sập bẫy của Mạc Kỳ Vân.
Khi nãy, Mạc Kỳ Vân nói với cô và mẹ anh là anh đang trong bệnh viện cấp cứu vì bị trúng đạn.
Lúc đó mẹ anh bàng hoàng như sắp ngất, còn cô thì tay chân bủn rủn, đầu óc mông lung không còn hoạt động nên một lần nữa đã sập bẫy nham hiểm của Mạc Kỳ Vân.
Mạc Kỳ Vân bật cười thành tiếng, dáng vẻ kiêu ngạo làm Trình Ngữ Lam bừng bừng lửa giận.
Con của cô chính là bị Mạc Kỳ Vân giết chết!
- Trình Ngữ Lam, tôi không biết mình quá may mắn hay là do cô quá xui xẻo.
Tôi không định bắt cô đâu, nhưng cô lại tự dâng mình đến cho tôi.
- Thả mẹ tôi ra, cô muốn làm gì tôi cũng được.
Bà ấy già rồi, làm hại một người lớn tuổi cô không thấy tội nghiệp sao?
Trình Ngữ Lam vừng vẫy hai tay bị trói ở phía sau.
Đôi mắt ngấn nước nhìn mẹ anh nằm bất động dưới nền lạnh lẽo.
- Chỉ có bà ta, tôi mới có thể dụ Hà Chính Thần và Mộ Duật Hành đến đây.
Mạc Kỳ Vân nhếch môi nhìn qua mẹ anh.
Chính tại người phụ nữ này dẫn ra bi kịch như ngày hôm nay.
Trình Ngữ Lam mím môi, khuôn mặt tái xanh nhìn một nhóm người đang đi vào.
Người đi phía trước còn nhìn cô với ánh mắt vô cùng biến thái, bệnh hoạn..
- Chuẩn bị xong hết chưa?
- Xong rồi, Mộ Duật Hành có cánh cũng khó thoát.
Vương Đằng bật cười, trong lòng cực kỳ vui sướng liếc mắt nhìn qua Trình Ngữ Lam.
- Vợ của Mộ Duật Hành đây sao? Quả thật rất xinh đẹp, hèn gì thằng nhóc đó giấu kỹ như vậy.
Vương Đằng đi lại gần, ánh mắt và gương mặt ngập tràn ý cười đưa tay sờ nhẹ vào gò má ửng hồng của Trình Ngữ Lam.
- Đừng đụng vào tôi.
Trình Ngữ Lam né mặt sang một bên, kinh tởm, thật quá kinh tởm....
- Càng nhìn càng thấy đẹp, tôi phải làm sao đây, hửm?
Vương Đằng mỉm cười đê tiên, đặt tay lên ngực trái của mình nháy mắt với Trình Ngữ Lam.
Trình Ngữ Lam nhếch môi cười nhạt, không chút sợ hãi phun thẳng nước bọt vào mặt của ông.
Trái với những gì cô nghĩ, Vương Đằng không một chút tức giận mà ngược lại càng thích thú liếm sạch hết nước bọt của cô dính trên mặt ông...
- Ngọt, ngon.
Mạc Kỳ Vân nhếch môi khinh bỉ, khoanh tay trước ngực nhìn sang hướng khác.
Nếu không phải vì trả thù, cô không bao giờ hợp tác với Vương Đằng, một người bệnh hoạn biến thái....