Hai chiếc xe lái đến một căn nhà hoang theo đúng địa điểm, Mộ Duật Hành và Hà Chính Thần uy nghiêm nhưng cũng có phần lo lắng bước ra.
Cặp mắt sắc bén của Mộ Duật Hành quan sát khắp nơi ở đây.
Anh cảm thấy hôm nay đến đây thì dễ nhưng ra về e là rất khó.
- Anh nghĩ là ai?
Hà Chính Thần lạnh lùng nhìn Mộ Duật Hành.
Từ lúc ông Hà mất đến nay anh không hề gặp Mộ Duật Hành, nhưng bây giờ tạm gác chuyện đó sang một bên, điều quan trọng bây giờ là phải cứu mẹ anh.
- Mạc Kỳ Vân, con gái của Bạch Nhạn.
Chân mày của Hà Chính Thần chau lại.
Mạc Kỳ Vân không phải là thuộc hạ của anh hay sao? Sao lại là con gái của kẻ thù thế này?
- Anh như vậy mà cũng bị người khác qua mặt sao?
- Ừ, nếu như tôi thông minh thì đâu để ba cậu sống lâu như vậy.1
- Anh...
Hà Chính Thần nghiến răng, trừng mắt.
Ba của anh đã nằm dưới nấm mồ lạnh lẽo, trả giá như vậy mà Mộ Duật Hành còn không buông tha.
- Đứng đây cãi nhau thì cứu được mẹ sao?1
- Vào thôi.
- Khoan đã...!Chính Thần.
Nếu có chuyện gì, cậu cứu mẹ trước đi, an toàn của mẹ là trên hết.
Hà Chính Thần gật đầu, tất cả mọi chuyện cũng vì hai chữ ' tình yêu '.
Cả hai từng bước, bước đi vào trong.
Đến đây rồi còn sợ gì nữa, một là chết, không thì cũng ăn vài viên đạn.
Cặp mắt sắc bén, lạnh lùng của Mộ Duật Hành quét qua những người xung quanh đây.
Bọn họ đều đang nhắm súng vào người của anh và Hà Chính Thần.
Nơi đây đều đã bị bao vây, nếu Sở Mặc không đưa Bạch Thiện tới kịp e là anh và Hà Chính Thần khó thoát khỏi cái chết.
Khung cảnh không rét mà run, không khí nặng nề đến nghẹt thở.
Cả hai ngạo nghễ bước chân đi vào, cánh cửa sắt được Hà Chính Thần đẩy ra, hai mắt của Mộ Duật Hành dừng như đã mờ đi khi anh nhìn thấy Trình Ngữ Lam đang bị trói chặt ngồi trên ghế, người kế bên còn đang nhắm súng vào đầu của cô.
- Ngữ Lam...
Đôi môi lắp bắp, tay chân run rẩy, trái tim đập mạnh tới mức Hà Chính Thần còn cảm nhận được...
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Ai đó hãy nói với anh rằng người con gái đó không phải là Ngữ Lam đi!
Trình Ngữ Lam nhìn thấy Mộ Duật Hành bước vào liền miếu máo, đôi mắt rưng rưng sắp khóc nhìn anh...
- Tới rồi à?
Mạc Kỳ Vân nhếch môi cười.
Quả thật hôm nay cô đúng là may mắn, Trình Ngữ Lam lại tự dâng mình đến cho cô, làm trò chơi càng thêm kịch tính.
Thở hắt ra một hơi, Mộ Duật Hành cố gắng bình tĩnh.
Bây giờ chỉ có bình tĩnh anh mới có thể cứu được mẹ và Ngữ Lam...
- Hừ...tôi nên gọi cô là Mạc Kỳ Vân hay là Bạch Kỳ Vân đây?
- Tôi họ Bạch.
Mạc Kỳ Vân nhướn mày, môi mỏng mỉm cười càng thêm quyến rũ và xinh đẹp.
Bàn tay xoay xoay cây súng nhìn rất đẹp mắt và cũng rất điêu luyện.
- Ôi Duật Hành, lâu quá không gặp.
Giọng cười đê tiện vang lên từ phía của Mộ Duật Hành.
Tuy không nhìn thấy gương mặt nhưng giọng nói này anh đã biết là của ai....
Không ngờ Mạc Kỳ Vân lại có thể hợp tác với Vương Đằng, một lão già chết tiệt!
Hà Chính Thần lúc này quan sát mọi thứ ở xung quanh đây.
Khắp nơi đều có người của bọn họ, chỉ cần anh rút súng ra thì những viên đạn sẽ ghim vào người của anh ngay lập tức.
- Thả mẹ tôi và vợ tôi ra...!họ không liên quan.
Tôi đến đây rồi, sống chết tùy ý các người.1
Ánh mắt của Mộ Duật Hành lúc này dán vào người của Trình Ngữ Lam không rời một giây...
Anh phải làm sao đây?
Ngữ Lam còn ở đây thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, Vương Đằng là người như thế nào, hơn ai hết anh là người hiểu rõ.
Trình Ngữ Lam nghe xong thì nước mắt không rủ mà lần lượt rơi xuống như mưa....
Sống chết tùy ý?
Không, cô không cho anh chết!
Cô không muốn làm góa phụ đâu!
Mất cục cưng rồi, nếu như mất anh nữa cô phải sống làm sao đây?
Chỉ mới nghĩ đến đã thấy cuộc sống tối tăm.
- Mộ Duật Hành, không ngờ vợ cậu lại xinh đẹp như vậy.
Vương Đằng nhếch mép chọc tức Mộ Duật Hành, bàn tay dơ bẩn vuốt nhẹ qua khuôn mặt trắng ngần đẫm nước mắt của Trình Ngữ Lam.
- Bỏ ra ngay.
Mộ Duật Hành điên tiết bước tới, ánh mắt hằn lên những tia tức giận, rút cây súng nhắm vào người của Vương Đằng...
- Bắn đi nào...!haha....
Vương Đằng bật cười hả hê, hắt mặt về hướng những thuộc họ của ông đang nhắm súng vào người của Mộ Duật Hành.
- Đừng, đừng bắn anh ấy...!huhu
Hạ cánh tay cầm súng xuống, chưa bao giờ anh thấy bản thân mình vô dụng như lúc này.
Mẹ thì bị ngất nằm bệch dưới nền, vợ thì bị người khác trói chặt như vậy.
Hối hận, anh rất hối hận vì đã kéo Trình Ngữ Lam vào thế giới tăm tối của anh.
Chắc có lẽ bây giờ cô đang rất sợ...
- Hai người muốn gì?
- Muốn gì ư? Tao muốn bắn mày.
*Đoàng
Tiếng súng nổ chói tai, một viên đạn trực tiếp ghim vào một bên chân của Mộ Duật Hành, đau đớn đến quỵ xuống.
- Haha, Mộ Duật Hành, mày hay, mày giỏi lắm mà.
Vậy mà hôm nay cũng khụy xuống trước mặt tao, nếu có bản lĩnh thử bắn lại tao xem nào.1
- Duật Hành...
Trình Ngữ Lam vùng vẫy hai tay bị trói ở phía sau.
Nhìn máu chảy ra từ cơ thể anh, trái tim của cô như muốn vỡ ra, đau không tài nào chịu nổi.
Mộ Duật Hành nhếch môi cười lạnh, cố gắng nhịn cơn đau xé thịt ngang tàn đứng dậy.
Đã đến đây rồi, anh còn sợ gì nữa!
- Đừng khóc nữa Ngữ Lam, anh không sao!
Trình Ngữ Lam mím môi lắc đầu, nước mắt lã chã rơi xuống như thác đổ...
- Mạc Kỳ Vân, chính cô đã giết ba tôi.
Hà Chính Thần nghiến răng, khuôn mặt đỏ trạch lộ rõ sự tức giận đang hừng hực trong lòng.
- Phải, là tôi đấy, ông ta xứng đáng được chết và người phụ nữ này cũng vậy.
Mạc Kỳ Vân hung hăng chỉa súng vào người của mẹ anh, giọt nước nóng hổi lăn dài xuống gương mặt mỹ miều.
Tất cả mọi bi kịch trong cuộc đời của cô đều do Hà Lâm ban tặng.1
Ông ta dù có chết mười lần cũng không hết tội....