Một tuần sau...
Một tuần nay thái độ của Trình Ngữ Lam vẫn vậy, ban ngày thì cô đi làm, tối về thì nói chuyện với Mộ Duật Hành đôi ba câu thì lại lên giường nằm ngủ.
Nhiều lúc anh cũng rất khó chịu, nhưng cũng không nói gì vì sợ khoảng cách của cả hai ngày một xa hơn.
Mộ Duật Hành cầm ly sữa mang vào phòng cho cô.
Một tuần nay cô ăn rất ít, hôm nào cũng nhịn buổi sáng.
Trình Ngữ Lam đang ngồi làm việc ở sofa, nghe tiếng mở cửa cô liền ngước lên nhìn.
- Sao không ngủ đi, khuya rồi.
- Tôi còn một số việc.
Trình Ngữ Lam thờ ơ đáp.
- Em uống sữa đi, tôi thấy em ăn rất ít.
Mộ Duật Hành ngồi xuống sofa cạnh cô.
- Anh để đó đi, một lát tôi uống.
- Ngữ Lam, em không thể nói chuyện ngọt ngào với tôi một chút được sao?1
Trình Ngữ Lam nhìn qua Mộ Duật Hành, cô cũng không biết phải nói với anh như thế nào?
- Tôi...
Mộ Duật Hành không cho Trình Ngữ Lam nói gì nữa.
Anh ôm lấy mặt cô, áp môi mình lên môi của cô.
- Đừng...ưm...
Trình Ngữ Lam đẩy anh ra, anh đã nói là sẽ không làm gì cô nếu như cô không đồng ý mà.
- Tôi chỉ muốn hôn em thôi.1
- Tôi làm việc.
Mặt của Trình Ngữ Lam đỏ ửng lên, suốt ngày ôm hôn, dù cô không muốn anh cũng ôm hôn mặc kệ cô vùng vẫy.1
Mộ Duật Hành cong môi cười ngã người ra sau sofa nhìn ngắm Trình Ngữ Lam làm việc.
Chỉ cần được như thế này thì anh đã hạnh phúc lắm rồi.
Hơn 30 phút sau Trình Ngữ Lam cũng làm xong công việc, cô chợt nhìn thấy ly sữa đặt trên bàn, rồi ngước qua nhìn Mộ Duật Hành.
Trình Ngữ Lam cau mày, anh chờ cô đến ngủ quên luôn sao?
Trình Ngữ Lam không gọi anh dậy mà lặng lẽ quan sát gương mặt của anh.
Hơn 3 tháng nay ngày ngày đều gặp nhau nhưng cô vẫn chưa quan sát kỹ gương mặt của anh.
Trình Ngữ Lam không thể phủ nhận gương mặt của anh đẹp như tạc tượng.
Lúc anh đang ngủ như thế này cũng không làm giảm bớt đi vẻ lạnh lùng, cao ngạo, uy nghiêm vốn có.
Mộ Duật Hành sở hữu làn da bánh mật, anh cao 1m85 thân hình hấp dẫn cường tráng khiến cho người đối diện phải lạnh cứng cả người.1
Lông mày của anh thật rậm, sóng mũi lại cao, đôi môi không quá mỏng nhưng lại vô cùng cân đối với khuôn mặt.
Trình Ngữ Lam nhìn xuống, chân mày khẽ cau lại khi nhìn thấy vết sẹo gần xương quai xanh của anh.
Vì Mộ Duật Hành mặc chiếc áo sơ mi không cổ, anh lại yêu nghiệt không thích cài những khuy áo ở trên nên đã lộ ra những vết sẹo trên người.
Bàn tay nhỏ nhắng của cô nhẹ nhàng vạch chiếc áo sơ mi của anh ra xem.
Không phải một vết sẹo mà là ba bốn vết gì đó, có cả sẹo ngắn sẹo dài.
- Em không sợ sao?
Âm thanh trầm ấm của Mộ Duật Hành vang lên, anh không hề ngủ, anh chỉ nhắm mắt suy nghĩ một số chuyện mà thôi.
- Tại sao trên người của anh lại có nhiều vết sẹo như vậy?
- Em quan tâm tôi à?
Mộ Duật Hành cong môi cười, bàn tay đặt ngay eo cô ôm sát vào người.
- Tôi chỉ muốn biết thôi.
- Do tôi quá nhiều kẻ thù thôi, không làm em sợ chứ?
- Mộ Duật Hành, tại sao anh không biết đủ vậy? Anh nhiều tiền như vậy, anh còn muốn thêm sao? Anh không sợ chết à?
Trình Ngữ Lam vốn vĩ không hiểu tính chất công việc của anh.
Công việc của anh không phải muốn làm thì làm, muốn nghỉ thì nghỉ.1
- Lúc trước thì không sợ, nhưng bây giờ tôi sợ.
Mộ Duật Hành nhìn vào đôi mắt to tròn, hàng mi dài và đen láy của cô.
Quả thật đôi mắt của cô rất đẹp, nó hút hồn anh ngay từ lần đầu nhìn thấy.
- Tại sao?
- Lúc trước thì chỉ có một mình tôi, còn bây giờ thì tôi...có em.
Hai chữ ' có em ' sao quá đỗi ngọt ngào, nó làm cho trái tim của cô cũng có một chút gì đó rung động
Lúc trước sống chết đối với anh không quan trọng.
Anh chỉ muốn trả thù, muốn được là người nắm trong tay quyền sống chết của người khác, đặc biệt là kẻ thù của anh.
Nhưng bây giờ anh không cần những thứ đó nữa, thứ anh cần duy nhất là trái tim của cô, Trình Ngữ Lam.
- Mộ Duật Hành, anh yêu tôi thật sao?
- Phải, tôi yêu em.
Mộ Duật Hành mỉm cười, cúi xuống hôn vào đôi môi ngọt ngào của cô.
Lần này Trình Ngữ Lam không đẩy anh ra, không chống cự, để anh làm càn bên trong khoang miệng của mình.
Mộ Duật Hành cảm nhận được dường như Trình Ngữ Lam đã chịu mở lòng với mình, nghĩ vậy anh vui mừng không tả xiết.
Nụ hôn ngày càng mãnh liệt, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, anh tham lam hút sạch những mật ngọt của cô.
Hai tay của Mộ Duật Hành ôm chặt lấy cơ thể mềm mại, thơm tho của Trình Ngữ Lam vào lòng.
Nụ hôn bắt đầu rải rác xuống cổ, cô giật bắn người đẩy mạnh anh ra, đứng dậy lùi ra xa.
- Tôi vẫn chưa sẵn sàng.
- Ngữ Lam, em có thể nào xưng em với anh không? Chỉ cần em đồng ý, em muốn gì anh cũng có thể cho em.
- Nếu tôi muốn ly hôn thì sao?
Chân mày của Mộ Duật Hành thoáng chốc đã cau chặt lại.
Không phải cả hai vừa mới ngọt ngào đây thôi sao? Sao cô lại thốt ra một câu tàn nhẫn như vậy.
- Tôi biết anh sẽ không bao giờ buông tha cho tôi đâu.
Trình Ngữ Lam cười nhạt.
- Ngoài chuyện đó ra, em muốn gì anh cũng đồng ý.
- Em không muốn gì cả, em muốn ngủ..