Thảm Cảnh Lầu Hoàng Hạc (Trung)
Đám người áo đen không ngờ tiễn của quân ngự lâm lại lợi hại thế, chỉ trong một chốc mà chết đến bốn mươi mấy người, thét lên thảm thiết rồi ngã gục liền liền, nhưng người còn lại bị áp chế.
lũ lượt nhảy tránh.
Lúc này, hắc y cầm đầu lập tức hạ lệnh:
“Chia rẽ ra.
từ bốn phía đi vào.
mục tiêu là Hoàng Hạc Lâu.”
Hắn vừa nói, vừa lấy một quả pháo hiệu ra ném lên trời, một tiếng rít gió vang lên, quả pháo hiệu lao thẳng lên trời rồi nổ thành một hình cầu đẹp đẽ, cách đó vài dặm, Nguyễn Khản đang ngồi trên lưng ngựa khi nhìn thấy pháo hiệu lao hô lớn,
“toàn quân tiến lên”
Một ngàn người người đã được phân chia ra thành mười nhóm trước, mỗi nhóm có một trăm người.
và đều có nhóm trưởng, nhiệm vụ cũng được phân chia hết.
Thấy dùng sức mạnh đánh không lại, bọn chúng liền chia nhỏ ra.
Lần này bọn họ đã tấn công hiệu quả.
Ngự lâm quân phải chia rẽ ra đối phó bọn họ, mưa tiễn cũng không còn dày đặc như vừa rồi.
Không ngừng có người hắc y thành công nhảy vào đại viện bắt đầu xông vào hỗn chiến quyết liệt với Ngự lâm quân , không chỉ chém giết, đám hắc y còn dùng lửa đốt mọi thứ có thể đốt được, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn tuyệt đối, Tiếng chém giết inh ỏi trong thâm trạch, có ánh lửa được châm, tiếng vang vọng đến ngoài mười dặm.
nhưng người nông dân sợ quá đều đóng chặt cửa không dám ra khỏi nhà Nhưng ở phía tây.
trên quan đạo cách đấy vài dặm lại có một đoàn đại quân đang dùng hết tốc lực mà tiến đến, đó chính là Nguyễn Khản
Ánh mắt Mạnh Vân lạnh lùng nhìn về phía quán xá.
hắn vẫn ngồi trên chiến mã không chút phản ứng gì.
cơ hồ như sống chết của Trịnh Tông đã trong lòng bàn tay hắn, ánh đuốc nhà lên, bên cạnh hắn không ngờ lại xuất hiện một khuôn mặt, không ngờ lại chính là Từ Công Công, người cùng hoàng đế trốn ra ngoài hắn cất tiếng: “Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ đắc thủ chứ?”
Nguyễn Khản lắc lắc đầu.
“Ngự lâm quân, sức chiến đấu rất mạnh.
Lại có cả Cẩm Y Vệ đi theo.
Hơn nữa bọn thích khách này không phải quân đội.
tuy võ nghệ cao cường.
nhưng kỳ thực chỉ là nhóm ô hợp, không biết chiến thuật, không có kỹ luật, chỉ biết dùng sức đọ sức.
tuy dũng mãnh nhưng lại không thể cầm cự được bao lâu.
Sau khi bị mài hết duệ khí thì chúng cũng sẽ dễ dàng bị đánh bại thôi.
Nhưng có bọn chúng làm rối loạn trận tiền, chúng ta chạy đến nơi chính là vừa đẹp.”
Từ Công Công cười cười nói: “Nguyễn tướng quân quả nhiên là lão tướng kinh nghiệm dày dặn.
nhìn rất thấu vấn đề và có tầm nhìn xa trông rộng.”
Nguyễn Khản vội nói: “ thật hổ thẹn!”
Từ Công Công gật gật đầu tán thưởng nói: “Nguyễn tướng quân không phải khiêm tốn., ta không nhìn nhầm đâu.
xin tướng quân cứ yên tâm.
Ngững gì Hoàng thượng đã hứa thì chắc chắn sẽ làm.”
Nguyễn Khản cười, hắn nghiến răng nói: “Ty chức nguyện tận trung vì hoàng thượng!”
Ánh mắt của Từ Công công lại lần nữa nhìn về hướng biệt viện hoàng trang lấp lánh ánh lửa.
trong mắt lão đầy thứ tình cảm phức tạp.
Lê Hiển Tông, người bạn từ nhỏ của lão lần này nhất định sẽ có được thực quyền.
Hắn lẩm bẩm trong lòng: “Hoàng thượng, lão nô đã già, nhưng vẫn nguyện chết vì người”
Đại quân lẳng lặng đi về hướng hoàng trang, chỉ trong một chốc, đại quân đông nghịt đã vây kín cả nơi đó.
nhưng Nguyễn Khản không hạ lệnh cho tiến công, hắn chỉ cho bao vây, và đợi chờ thời khắc cuối cùng.
Đằng sau bức tường rào của hoàng trang trận chiến đang gây cấn.
cũng như Nguyễn Khản đã phân tích, nhưng người hắc y này võ nghệ cao cường, nhưng giữa họ lại thiếu sự phối hợp ăn ý, mạnh ai nấy đánh.
Còn ngự lâm quân tuy võ nghệ yếu cơ hơn nhưng được các phối hợp rất ăn rơ, có thể bù trừ cho nhau, và vì thế lại ngang sức với bọn người Hắc y, cộng thêm bọn họ có số lượng gấp ba đối phương, cung tiễn lại lợi hại, chẳng mấy chốc bọn người Hắc y đã bắt đầu yếu thế.
Ba mươi mấy thích khách hắc y đã chạy đến gần tòa lầu lại bị binh sĩ vây chặt.
Cùng với việc thích khách bị binh sĩ cản lại, lửa giận trong lòng Trịnh Tông lại bắt đầu bùng phát.
Hắn đương nhiên biết những thích khách này do ai phái đến.
cái bọn khốn nạn kia lại dám dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để đối phó hắn.
Trịnh Tông không khỏi cười lạnh.
Cũng tốt! Bọn người ngu xuẩn này đã cho hắn một cái cớ cuối cùng để có thể thẳng tay trừng trị tịch thu toàn bộ nhà cửa ruộng vườn của chúng.
Hắn dự định lần này, trên khắp đại việt sẽ không còn họ Lê nữa.
Lúc này, Trần Hữu Bài bưng một bát cháo yến lên.
Tên này là một trong những cẩm y vệ thân cận của Trịnh Tông cho nên có quyến tiến nhập.
Trịnh Tông gật gật đầu, hắn chỉ chỉ lên bàn.
lệnh đặt cháo lên bàn.
Hắn giờ vẫn chưa muốn ăn.
Có lòng dạ nào mà ăn nữa.
Trần Hữu Bài đặt cháo xuống nhưng lại không lui xuống, hắn chưa kịp nói gì thì một tên thân vệ khác đã chạy vào cao giọng nói: “Vương thượng không hay rồi, Nguyễn Khản dẫn đại binh đến.
bao vậy toàn bộ nơi này, có ý đồ muốn gây bất lợi cho chúng ta.”
Tin này khiến Trịnh Tông không khỏi kinh ngạc.
Hắn cảm thấy có điểm gì đó không ổn lắm.
nếu không có thủ lệnh và kim bài của hắn.
sao lại có binh sỹ đến đây.
Đây không phải một việc nhỏ, mà liên quan đến quân quyền.
hắn lúc này mới bừng tỉnh ngộ, trong mười hai đoàn doanh chắc chắn đã có người phản bội hắn.
hắn vội vã ngồi xuống ghế viết một phong thư rồi vẫy Trần Hữu Bài đến
“ Hữu Bài, mau đi đến chỗ đại quân của quả nhân truyền lệnh hộ giá”
“Nô tài..
.Tuân chỉ.” Trần Hữu Bài lời lẽ không còn rõ ràng.
Trịnh Tông lại hối hắn”
“ Mau lên”
Nhưng lần này Trần Hữu Bài lại rút kiếm đeo bên hông ra lao đến, hắn gằn giọng nói:
“ Vương Thượng, thư này không cần chuyển nữa rồi”
Trịnh Tông giật mình vội lùi lại, tránh được nhát chém của Trần Hữu Bài, rồi nhanh chóng phản công, Trịnh Tông hắn vì muốn được trịnh sâm để ý nên văn thao võ luyện, võ nghệ của hắn cũng không phải tầm thường, về điểm này hắn lại hơn hẳn trịnh cán vốn ốm yếu,
Lúc này hắn cũng đã rút được bội kiếm của mình ra, hắn liền thét lên một tiếng nhắm cổ của Trần Hữu Bài chém tới, thế nhưng khi Trần Hữu Bài cúi xuống để tránh thì sau gáy của hắn bỗng nhiên hiện ra một cái ống sắt đen sì, từ trong đó một mũi tên bay ra, quá bất ngờ Trịnh Tông không kịp né tránh một chút nào cả, hắn bị mũi tên cắm thẳng vào cổ họng.
“Xoạt!” Mấy chục cuốn tấu chương đã bị lật đổ rơi vãi đầy dưới đất.
cơn đau dữ dội ở cổ lan đi toàn thân khiến Trịnh Tông không thể nào chịu đựng nổi, hắn hơi khom người bấu lấy thành bàn.
từng hạt từng hạt mồ hôi hột vãi đầy trán, sắc mặt hắn trắng bệch xám xịt..
mũi tên này có độc, hắn chỉ kịp nghĩ như vậy trước khi chìm vào hôm mê bất tỉnh.
Trận chiến trong quán xá đã đến hồi kết thúc, dù cho một ngàn tên người hắc y đã cạn kiệt sức lực, nhưng ba ngàn ngự lâm quân lại cứ như mình đồng da sắt.
Bọn thích khách muốn công phá kiểu gì cũng không thể vượt qua nổi họ, khiến những tên thích khách hắc y kia thiểu não vô cùng.
Lúc này bọn thích khách đã thương vong hơn một nửa.
không ít người đã dần chuyển đổi mục tiêu, bắt đầu phá vây ra ngoài.
Nhưng phá vây cũng khó khăn không kém.
chỉ cần bọn họ thoát khỏi bọn Ngự lâm quân thì sẽ lập tức có tiễn phóng đến như mưa.
đã có hơn chục người bị bắn chết dưới chân tường.
Đám hắc y càng chiến càng thấy tuyệt vọng.
Tình báo đại ca hắn cho đã không chính xác.
nhưng tên Ngự lâm quân này không phải bọn công tử bột yếu như bún.
ngược lại bọn chúng đều là các binh sĩ biên cương hung hãn.
không biết sợ chết nên kế hoạch ám sát của hắn đã không thể thành công.
Lúc này không ai để ý đến tên Hắc y cầm đầu, hắn nhanh chóng chuồn ra phía sau.
Hắn nhảy qua tường trên tay cầm lệnh bài tiến về phía Nguyễn Khản, Nguyễn Khản thấy hắn thì liền nói:
“ Vương gia mọi việc thế nào rồi”
Hắc y cầm đầu cười”
“ Chỉ còn đợi Trần Hữu Bài thôi”
Nhưng hắn chưa nói hết thì trong hoàng trang lại một quả pháo hiệu nữa bay lên,
Đám hắc y nhân thấy pháo hiệu đột nhiên hô to một tiếng: “Rút!”, thế nhưng khi đám người Nguyễn Khản nhìn thấy thì lại vô cùng vui mừng, quả pháo hiệu này chính là nói lên Trịnh Tông đã chết, Nguyễn Khản lập tức quát lớn:
“ Ba quân tiến lên mau hộ giá, tất cả những ai bên trong đều là thích khách nhất loạt giết không tha”