Các bạn theo dõi face của mình để biết lịch ra chương nhé, cám ơn ạ, face mình
https://.facebook.com/keo.chuoi.3/
BINH BIẾN CAO BÌNH (THƯỢNG
Dương Thị Ngọc Hoan và Trịnh Dương đã được Trịnh Cán sai Ảnh vệ Chu Tước đưa vào kinh, lần này đàm phán xong xuôi, con của nàng Trịnh Dương sẽ lên ngôi chúa, lúc này nàng mới thở phào một hơi, nàng đang ngồi ở trên ghế tròn gỗ lê khắc hoa.
tứ phía có mười mấy thị nữ đứng hầu.
nàng bận một chiếc váy dài màu trắng tươm, nét mặt không chút son phấn, trông có vẻ có chút tiều tụy.
Nàng sở dĩ ngồi ở chỗ này là bởi vì Thế tử Trịnh Dương đang đứng bên cạnh nàng, Trịnh Cán sắp sửa vào triều kiến.
để bàn một số chuyện đại sự
Thế tử Trịnh Dương tuy rằng vẫn chưa đến mười tuổi, nhưng hắn từ bé đã bắt đầu tiếp nhận sự giáo dục chính quy, tâm trí trưởng thành sớm hơn so với thiếu niên bình thường.
hắn hiểu rõ tình cảnh của mình, Lê Hiển Tông và chú, bác của hắn đang tranh đoạt hoàng vị với hắn.
mà hắn cuối cùng có thể có được hoàng vị.
là kết quả do Trịnh Cán ở đằng sau toàn lực ủng hộ, tuy rằng hắn biết Trịnh Cán không có mục đích tốt đẹp gì, nhưng kết quả là hắn còn sống, trong lòng hắn tuy chán ghét Trịnh Cán nhưng cũng có vài phần cảm kích đối với vị thúc thúc này.
Trịnh Cán theo sau một hoạn quan đi vào đại điện, hắn hơi hơi hạ thấp người cười nói: “Nhi thần tham kiến Đức Thái phi, tham kiến thế tử”
Dương Thị Ngọc Hoan không dám nhận lễ này, liền vội vàng đứng dậy nói
“ Vương thượng chớ làm vậy,.
giờ người đã cai quản một cõi, nay lại cứu mẹ con ta, sao dám nhận lễ này, Trịnh Dương còn không mau tham kiến Vương thúc”
Trịnh Dương định quỳ xuống, nhưng Trịnh cán ngăn lại rồi nói
“ Đức Thái phi yên tâm.
Nhi thần và Hoàng thượng cùng với mấy vị trọng thần đều đã thương lượng ổn thỏa.
nên sớm không nên trễ, Thế tử sẽ vào sáng ngày mai chính thức đăng cơ”
Dương Thị Ngọc Hoan khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng hôm nay đặc biệt cảm kích Trịnh Cán, nàng biết Hoàng thượng lần này tuy đoạt vị thất bại.
nhưng không có nghĩa là hắn sau này sẽ dễ dàng bỏ qua.
Cháu trai của nàng tuy trên danh nghĩa là tân chúa.
nhưng trên thực tế không binh không quyền, chỉ là một vị chúa bù nhìn, đại quyền thực tế của triều đình nằm gọn trong tay Lê Hiển Tông và Trịnh Cán, tương lai cháu trai nàng có thể bình an vô sự hay không.
có thể thuận lợi hay không, mấu chốt chính là ở Trịnh Cán, vì vậy nàng luôn giữ lễ không dám làm cao với hắn.
Dương Thị Ngọc Hoan trìu mến nhìn cháu trai một cái, bèn khẩn thiết nói với Trịnh Cán: “Vương Thượng thân là Điện Đô Vương.
có mối tình thân huyết mạch với Dương nhi.
lại là huynh đệ với phụ thân nó.
Mong rằng sau này, Vương thượng chiếu cố đến bà cháu ta.”
Nói xong nàng kéo Trịnh Dương lập tức quỳ xuống, dập đầu với Trịnh Cán nói: “, xin nhận của chúng ta một lạy!”
Trịnh Cán vội vàng nâng Trịnh Dương dậy, nói: “Thế tử điện hạ mau mau xin đứng lên, bản vương không dám nhận!”
Dương Thị Ngọc Hoan cũng đứng dậy thi một lễ sâu với Trịnh Cán.
khóc nói: “Tính mạng của bà cháu ta.
chính là ở trên người của Vương thượng rồi.”
Trịnh Cán thở dài một hơi nói: “Thôi được.
Nhi Thần hứa với người cho dù xảy ra chuyện gì, hậu đại của Trịnh Tông cũng sẽ không biến mất!”
Rời khỏi Hoàng cung.
Trịnh Cán ngồi lên một chiếc xe ngựa chậm rãi mà đi.
mấy trăm Ảnh vệ của hắn hộ vệ ở tả hữu.
ngoài ra có rất nhiều ảnh vệ cải trang đi ở bên cạnh, trong lòng hắn có chút mơ màng, lúc này hắn cách hoàng vị hằng mơ ước là gần gũi làm sao, hắn nếu như điều động thêm mười vạn quân Nam Việt của hắn bèn đủ để đánh bại bất kỳ thế lực nào, một tay xóa sổ họ Lê bước lên hoàng vị, nhưng cảm nhận thực thụ của hắn lại là hắn cách hoàng vị xa xôi biết dường nào.
Trịnh Tông băng hà.
người kế thừa mà mọi người nghĩ đến là Thế tử Trịnh Dương, là Côn quận công Trịnh Bồng, hoặc là Dẹp bỏ Lục Phiên , hoặc là Hoàng thượng thay mặt Trịnh Dương quản lý lục phiên, nhưng lại không có một người nào nhắc đến hắn, không một người nào nhắc đến Trịnh Cán hắn.
bất luận là đại thần triều đình hay là dân chúng bình thường, đều không một ai nghĩ đến khả năng hắn Trịnh Cán đăng cơ lên ngôi chúa.
Vấn đề bên trong này rốt cuộc là do đâu? Làm cho Trịnh Cán cảm thấy vô cùng nghi hoặc, khi xe ngựa đi tới một khu chợ, Trịnh Cán đột nhiên nghe thấy tiếng náo loạn, cùng tiếng ảnh vệ quát thét:
“ Đứng lại, màu tránh ra cho xe của Điện Đô Vương gia đi”
Một giọng trẻ trung đáp trả:
“ Đường của Hoàng thượng, đâu phải của họ Trịnh nhà hắn sao phải tránh”
Trịnh Cán thò đầu ra xem, trước mũi xe là một người thanh niên chừng hai mươi tuổi, mặt cao mà sáng, mặc quần áo màu xanh, chỉ mới nhìn đã lộ rõ anh khí bừng bừng, hẳn là một thiếu gia con nhà quyền quý nào đó, lúc này gã đang đứng đôi co với ảnh vệ của hắn, một tên đang định rút kiếm ra thì Trịnh Cán như nhận ra điều gì:
“Dừng tay!”
“mang hắn đến”
Hơn mười người kỵ binh lập tức phóng ngựa hướng thanh niên chạy nhanh mà đi.
Trịnh Cán trong lòng kinh ngạc không thôi, đó sẽ có thể là ai, mà lại nói trúng trên tâm khảm của hắn.
Lát sau, thân vệ của hắn dẫn đến một nam tử thanh niên, người này chừng trên dưới bốn mươi tuổi, thân hình gầy dài.
bộ dạng mắt thanh mày tú.
có một chút khí chất cốt cách tiên đạo, hắn dưới sự vây quanh của mười mấy kỵ binh, nhưng bước đi đủng đỉnh, khuôn mặt không hề có bất kỳ thần sắc kinh hoàng sợ hãi nào.
Trịnh Cán chỉ nhìn qua cũng biết đây là một nữ tử cải nam trang tuy thắt lưng đeo trường kiếm, , hơi lộ ra tư thế hiên ngang.
Nhưng đúng là nữ không sai vào đâu được, nhìn thấy Trịnh Cán xuống xe, nữ nhân này liền nói
- Ngươi nói xem, đường này có phải của ngươi không?
“ To gan”
Một tên thân vệ của Trịnh Cán quát lớn nhưng Trịnh Cán phất tay ra hiệu cho hắn lùi lại, Đây là nữ tử người trẻ tuổi cải trang đầu tiên Trịnh Cán nhìn thấy sau khi tới Đại Việt, hắn không khỏi nổi lòng hiếu kỳ, cẩn thận nhìn nàng.
Dáng người nàng rất cao, , hai chân có vẻ thon dài thẳng tắp, eo nhỏ ngực lớn, mặc dù đã cải trang rất kỹ nhưng dáng người vẫn vô cùng nóng bỏng, hơn nữa bộ dáng của nàng này rất được, trên khuôn mặt ngọt ngào mọc ra đôi mắt to đen bóng sắc bén, dường như có thể nhìn thấy hết thảy, chỉ có điều trong ánh mắt mang theo một tia ngạo mạn.
- Không tồi! Không tồi!
Trịnh Cán gật đầu lẩm bẩm cười nói, không khiến hắn thất vọng, nữ tử đại Việt ai cũng châu tròn ngọc sáng như trong tưởng tượng của hắn.
Nữ tử thấy hắn dùng ánh mắt không chút che dấu đánh giá mình, nàng đã nhận ra hắn biết mình là nữ không khỏi hơi tức giận, quát lên:
- Nhìn cái gì vậy! Chưa thấy qua nữ nhân quá xinh đẹp sao? "
Hứng thú trong mắt Trịnh Cán càng đậm, cô gái này có chút tính cánh của con gái đời sau, hắn thích.
- Cái này, đường này tuy không phải của bản Vương, nhưng bản vương đường đường là vương gia thiết tưởng dân chúng phải nhường đường mới phải.
- Ngươi cho rằng Vương gia thì rất oai phong sao?
Nữ tử hừ một tiếng,
Trịnh Cán, cười nói:
- Tuy không oai phong nhưng chí ít bản vương chỉ cần hô một tiếng, thân vệ của bản vương có thể chém cô nương ra làm hai nửa.
- Ngươi…
Mặt nữ tử đỏ bừng lên:
- Ngươi lạm quyền, ức hiếp bách tích? Đất đai ở đại việt này đều là của Hoàng thượng.
Trịnh Cán chầm chậm cười nói:
- Tất nhiên là như vậy? thế nhưng Hoàng thượng cũng đã quy định rồi Vương cấp ra đường, bách tính còn phải quỳ lậy đó! Hình như cô nương vẫn đứng thì phải
- Ngươi thử bắt ta quỳ xem.
Nàng rút kiếm ra, , lạnh lùng nói:
Mấy tên thân binh của Trịnh Cán cũng rút kiếm, thậm chí ảnh vệ đã bắt đầu rút súng ra, nhưng Trịnh Cán lại vẫy tay điềm nhiên coi như không nghe thấy, hắn, híp mắt khen:
- Quả nhiên là cứng cỏi, bất quá ta thích!
Nữ tử giận dữ, quét một kiếm chặt thẳng vào tay Trịnh Cán, tiếc rằng Trịnh Cán đâu phải loại tầm thường, ở hậu thế, hắn cũng đã học qua võ nghệ, hơn nữa ảnh vệ trong tay hắn đã dạy hắn không ít võ công, phản ứng nhanh hơn nàng, hắn nhanh chóng, tiến lên một bước đưa tay ra nắm lấy tay nàng, tay còn lại nhanh chóng chém xuống cổ tay một kiếm của nữ tử liền rơi xuống đất.
- Ha ha, nàng nóng tính như vậy, tương lai không gả ra được đâu!
Đám người xung quanh bao gồm cả bách tính cười vang, nữ tử không nhịn được, nàng hung hăng dậm chân, đúng lúc này có ba tên thanh niên chạy đến.
- Công tử.
sao người chạy ra đây?
Trịnh Cán liếc nhìn ba tên này không phải hạng xoàng, dường như là cao thủ, lúc này hắn mới chú ý nhìn lại cô gái, hông của nàng đeo một miếng ngọc bội.
vừa nhìn thấy miếng ngọc, hắn đã ồ lên, nhưng lại kiềm được, một tên trong ba tên thanh niên kia, rút ra một tấm lệnh bài tiến đến quỳ trước mặt Trịnh Cán hô lớn:
“ Ngự Tiền tứ phẩm, đệ tam đới đao thị vệ La Chính Nghĩa tham kiến điện đô Vương”
Một tên thân binh của Trịnh Cán cầm lấy lệnh bài xem xét rồi gật đầu với Trịnh Cán, tên La Chính Nghĩa này tiến lên nói nhỏ với Trịnh Cán vài câu.
lúc này vẻ trẻ con của Trịnh Cán hoàn toàn biến mất, hắn nói với La Chính Nghĩa:
“ Mang công chúa về đi, ở ngoài này vô cùng nguy hiểm”
Dồng thời Trịnh Cán cười lắc đầu, nói với cô gái:
“ Công chúa điện hạ chơi đủ rồi chứ, Tiểu Vương cần về doanh để nghỉ ngơi, thứ lỗi không tiễn, không tiễn”
Thấy thân phận bị lộ, cô gái liền trợn mắt với Trịnh Cán :
- Bổn cô nương hôm nay nhớ chuyện này, ngươi cứ chờ đấy!
Nói xong nàng quay người chạy đi, ba tên thi vệ cũng vội vã đuổi theo.
Tiếng người dần dần đi xa, chỉ để lại Trịnh Cán cười ha hả, hắn lần đầu tiên được gặp mặt công chúa của Triều Lê, Lê Ngọc Hân, có thể nói là một nhân vật lịch sử nổi tiếng, quả nhiên không phải tầm thường, thế nhưng nụ cười của hắn nhanh chóng biến mất, gặp mặt Lê Ngọc Hân này rồi hắn lại nhớ ra một thứ, xem ra không thể để đêm dài lắm mộng được nữa rồi, Hắn đã nghĩ đến một chuyện,
Nhìn thấy ba tên thị vệ võ công cao cường đuổi theo Lê Ngọc Hân, Trịnh Cán giống như trong giấc mộng bị gõ tỉnh dậy, hắn đã nghĩ ra sau khi xuyên việt, hắn suốt đường thuận lợi, uy chấn Đại việt, xưng Điện Đô vương, lần này lại chiến thắng trong lần tranh quyền này, có thể nói là cực kỳ vẻ vang, làm cho hắn đã có chút quên hết tất cả.
Những tên vừa rồi khiến hắn ngộ ra, cũng giống như ba tên thị vệ kia đuổi theo công chúa, nhưng lại không dám dùng sức mạnh bắt nàng về, một khi hắn đã sa lầy vào chuyện ở kinh đô này rồi, chắc chắn sẽ làm yếu đi sự khống chế đối với Nam Việt, một khi phía đó xảy ra chuyện lớn.
hắn cũng không còn sức lực nào quay về xử lý, dần dần lâu ngày rồi, hắn rất có thể sẽ mất đi quyền khống chế đất đai, huống hồ chi sự khống chế của hắn đối với đất đai hắn chiếm được vẫn còn kém xa sự khống chế của Họ Lê đối với đại Việt
“ Đường này của Hoàng thượng, không phải họ Trịnh ngươi”
Câu nói của Lê Ngọc Hân vang lên trong tai hắn
“Nói hay lắm, Trịnh cán lẩm bẩm”.
Hắn cũng đã nghĩ ra tại sao, rõ ràng mình cũng là tông thất thân vương, tại sao lại không có duyên với sự đề danh hoàng vị? Thậm chí có người nhắc tên Trịnh Bồng, Trịnh Lệ, còn có những quận vương thân vương khác, nhưng lại không có chuyện nhắc đến hắn, đây là do đâu?” bởi vì hắn là con thứ, không phải dòng đích như Trịnh Tông, hơn nữa Trịnh Tông lên ngôi chúa là do Lê Hiển Tông đồng ý, còn hắn vẫn là tự lập, ở xã hội nho giáo này, việc này tuyệt đối là không được.
sẽ để lại tiếng xấu, cái hắn cần bây giờ chính là danh chính ngôn thuận”
Thế nhưng hắn chưa kịp làm gì để có cái danh chính ngôn thuận đó, thì đêm hôm đấy, đã xảy ra chuyện lớn hơn.