Trịnh Nguyễn Tranh Hùng


Binh Biến Cao Bình (Hạ)
Vương Thừa Tốn không nói gì còn đỡ, hắn càng nói như vậy.

Hầu Tứ lại càng đánh mạnh hơn, lúc này một tên trong bọn thấy nếu tiếp tục đánh nữa, e là sẽ xảy ra chuyện, hắn từ phía sau ôm lấy Hầu Tứ, kéo hắn dậy:
“Hầu huynh, đừng đánh nữa!”
Mạnh Tử Quân gần như là bị đánh chết, hắn lớn như vậy có gặp phải sự thiệt thòi như vậy bao giờ, hắn bò dậy bèn chạy xuống dưới lầu, trong miệng la lên điên dại: “cẩu tặc họ hầu, con mẹ ngươi.

có giỏi thì ngươi hãy đợi đó!.”
Hầu Tứ đứng trước cửa sổ, nhìn vào quân đội Kim Ngộ vệ cách đó không xa chạy đến, đây là một toán quân đội Kim Ngộ vệ tuần tra, vừa lúc gặp phải Mạnh Tử Quân đang cầu trợ.

Hầu Tứ trong mắt lộ ra sự hung hãn, lập tức nói với Lê Văn Duy: “Ngươi tức tốc chạy mau, triệu tập Cẩm y vệ đến đây!”
Các bạn nhớ theo dõi facebook của mình để biết lịch ra chương ạ
https://.facebook.com/keo.chuoi.3
Lê Văn Duy là chỉ huy thiêm sự của Cẩm Y Vệ cũng biết tình hình nguy cấp, nếu không cầu cứu, có thể là mạng nhỏ của bọn họ sẽ đánh mất ở nơi này, hắn gật đầu, chạy bay ra khỏi cửa phòng.

Lát sau.

Mạnh Tử Quân bèn dẫn theo một đội binh sĩ Kim Ngộ vệ sát khí đằng đằng kéo đến, hắn cỡi trên lưng ngựa, máu me đầm đìa cả mặt, đứng trước của tiên lâu, tay cầm một thanh đao lớn, trong lòng hắn đã hận đến cực điểm, hắn là người như thế nào, lại bị một con trai của đại tướng hết thời đè trên mặt đất đánh túi bụi, hắn là đang đánh vào mình ư? Không! Hắn đánh vào không phải là mình, hắn là đánh vào quyền thế của gia tộc,
Lửa giận đã đem lý trí của Mạnh Tử Quân đốt thành tro tàn, hắn rống to: “Bao vây chặt nơi này, không cho phép một ai chạy khỏi!”
Lúc này, Triệu lão chạy ra hớt ha hớt hãi năn nỉ nói: “Mạnh tướng quân, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, chúng tôi nguyện ý cáo lỗi bồi thường tiền!”
“Cút!”
Mạnh Tử Quân một đao quét ngang qua, lập tức bị chém làm hai nửa.


Mạnh Tử Quân con mắt sát khí nhuộm đỏ lòm, hắn dùng đại đao chỉ vào lầu ba rống to: “Con mẹ ngươi, tên họ Hầu, mau ra đây!”
Mấy trăm binh sĩ Kim Ngô Vệ ở phía sau hắn cũng hùa theo hô to:
“Cẩu tặc của Cẩm Y Vệ ra đây!”
Hầu Tứ cũng là một người đấu đá, ẩu đả, nghe đối phương chửi rất khó nghe, hắn cũng không hề tỏ ra yếu kém, bèn đứng trước cửa sổ cười lạnh chửi nói: “Các ngươi là quân trị an Kinh thành, có bản lĩnh thì hãy ra đọ sức với quân của Nam Việt kia kìa?”
Kim Ngô Vệ và quân của mười hai đoàn doanh đúng là quân trị an thực sự, Hai đoàn quân này bị đại quân của Trịnh Cán ép cho sợ đến không dám mở cổng thành.

sự việc này quả là một mối nhục ê chề của bọn họ, nhưng lại không dám đi gây hấn Trịnh Cán, chỉ có thể nuốt đi cơn tức này, nhưng Hầu Tứ lại chọc một phát đúng ngay vào chỗ đau của bọn họ, bèn bắt đầu có binh sĩ la ó ồn ào, phóng tên loạn xạ lên lầu.
Lúc này, Vương Thừa Tốn từ từ tiến lên, Khi nãy hắn thấy một tên trong bọn Hầu Tứ chạy như bay ra cửa sau, hắn lập tức bèn đoán được, đây nhất định là đi báo tin rồi, trong lòng không khỏi mừng thầm, đây cũng chính là điều hắn hi vọng, tốt nhất là sự việc gây càng lớn càng tốt, hai bên đều lưỡng bại câu thương, hắn sẽ đi thu lấy mối lợi ngư ông, vốn dĩ hắn đã không chuẩn bị ra mắt nữa, nhưng lại lo lắng Mạnh Tử Quân chột dạ, vừa kết thúc một hồi chửi rủa la ó, để đạt được hiệu quả lớn nhất, hắn còn cần phải châm thêm một ngọn lửa.

Hắn làm một bộ mặt sầu não sợ sệt tiến lên nói
“Mạnh huynh, ta xem hay là thôi đi! Đối phương là Cẩm Y thân quân, chúng ta đắc tội không nổi.”
“Câm mồm?”
Mạnh Tử Quân trừng mắt lên, giận dữ hét lên: “Con mẹ ngươi, đồ nhát chết?.

Mạnh Tử Quân ta hôm nay không báo thù này, thề không mang họ mạnh!”
Lúc này, dân chúng vây xem càng ngày càng đông; nơi này vốn dĩ là nơi náo nhiệt phồn thịnh, dòng người cực lớn, xảy ra chuyện như thế này, mọi người đều tranh nhau trước sau để kéo đến xem náo nhiệt, chớp mặt dân chúng đã vây kín
Các kỹ nữ của các tửu lâu, thanh lâu khác cũng không làm ăn nữa, đám người giúp việc cũng chạy ra ngoài, dòng người đông nghịt vây đến Tiên lâu chật như nêm cối,
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, từ xa nghe thấy có người hô to, “Tránh ra! Mau tránh ra!, cẩm y vệ tới”
Dân chúng sợ đến mức đồng loạt tạt ra hai bên lẩn trốn, thoáng chốc bèn đã dạt ra một lối đi rộng, chỉ thấy hơn trăm viên Cẩm Y Vệ phóng đến, người nào cũng mặc áo choàng màu tím, lưng đeo Tú Xuân Đao người dẫn đầu chính là Lê Văn Duy vừa chạy đi báo tin.
Cẩm Y Vệ đa số xuất thân từ các nhà trung thượng đẳng của quan quân quý tộc, đám này đều là, không coi ai ra gì, mấy năm nay tuy địa vị của bọn họ có theo Họ Trịnh hạ xuống mà có phần hạ xuống, nhưng tư duy quán tính của hơn trăm năm vẫn còn, ai nấy vẫn vô cùng kiêu ngạo, khi Lê Văn Duy nói với bọn họ Hầu tướng quân chịu sự ức hiếp của Kim Ngô vệ, Cẩm Y Vệ nhất thời giận dữ, đồng loạt kéo bảo vệ Hầu Tứ.
Thật ra vốn là một chuyện nhỏ, nhưng trong tình thế đôi bên không ai nhượng bộ và sự cố ý châm ngòi của người có lòng, sự việc càng gây càng lớn, đã trở thành sự giằng co giữa hai toán quân đội.

Một toán ủng hộ Hoàng thượng, Một toán ủng hộ chúa Trịnh, tình hình đã không thể cứu vãn được nữa.


Vương Thừa Tốn thấy mâu thuẫn đã nâng cấp, bèn chạy trốn khỏi vùng đất thị phi này.

rất nhanh hắn đã lủi mất dạng
Không có sự trao đổi và đàm phán, sự thịnh nộ trong lồng ngực của đôi bên đều khó mà ngăn chặn, vừa gặp mặt đã ra tay động thủ, hai bên hỗn chiến trên lưng ngựa, đao chém côn vung, tiếng la thét ầm ĩ, chốc chốc có người bị đao chém ngã hoặc bị côn đánh ngã nhào, lúc này.

Hầu Tứ từ trong Tiên lâu xông ra, vung trường đao lên la to:” Con mẹ đám Kim Ngô vệ các ngươi, các ngươi đúng là chán sống rồi!”
Hắn vung đao truy sát về phía Mạnh Tử Quân.

Mạnh Tử Quân thấy Hầu Tứ thế tiến dũng mãnh, Nhưng hắn cũng không hề sợ hãi, cả hai lao vào nhau hỗn chiến.

trong lúc đôi bên chưa phân thắng bại thì bỗng có một toán Kim Ngô Vệ khác đi tuần tra qua đây, Mạnh Tử Quân thấy bộ chúng của hắn đã kéo đến, nhất thời phấn chấn tinh thần, chỉ vào Hầu Tứ thét lên: ‘Giết hắn cho bản tướng, ai chém được đầu tên này, thưởng vàng, ngàn lượng!”
Hơn một nghìn sĩ tướng Kim Ngộ vệ vây chặt lấy hơn trăm binh sĩ Cẩm Y Vệ, tiếng la thét liên tiếp vang lên, người ở xung quanh cũng hô gió góp sóng, lớn tiếng khen hay, tình thế cực kỳ hỗn loạn, nhóm người Hầu Tứ và Hoàng Quán Hùng bị vây chặt tình thế có phần ngàn cân treo sợi tóc.
Đám Hầu Tứ bị đánh loạn xạ.

đã bắt đầu không cầm cự nổi,.

Mạnh Tử Quân hưng phấn đến toàn thân kích động, điên cuồng mà la thét nói: “Anh em tiến lên, giết chết hắn đi.

!!”
Thương thay, con trai một vị đại thần.

bị đánh đến gân đứt xương gãy, đầu cũng bị chặt vứt cho chó gặm
Sự kiện này đã làm chấn động triều dã, trong xung đột của Cẩm Y Vệ và Kim Ngô Vệ tại Tiên Lâu, Một trăm tám mươi Cẩm Y Vệ bao gồm cả trung lang tướng Hầu Tứ bị đánh chết, binh sĩ Vũ Lâm quân còn lại toàn bộ bị thương.


Lê Văn Duy bị chém cụt hai tay, Hoàng Quán Hùng, cậu ruột của Chúa Trịnh Dương, bị đâm chết, về phía Kim Ngô vệ cũng bị chém chết hơn năm mươi người, bị thương gần hai mươi người.
Nếu như người bị đánh chết là binh sĩ Cẩm Y Vệ quân bình thường, việc này còn dễ giải quyết, nhưng người bị đánh chết lại là con trai của Hầu Triều Tông, sự việc đã trở nên khó mà êm chuyện rồi.
Hầu Triều Tông nghe tin con trai bị chết, hắn như nổi điên, ôm tử thi của con trai mà khóc đến ngất lịm đi, ngay đêm hôm đó, hắn bèn dẫn theo quân Cẩm Y Vệ, đem thi thể của con trai đặt trước phủ của Ngự Sử Trung Thừa Mạnh Phác, đòi người.
Trước cửa phủ ngự sử đại nhân đã sợ đến mất mật đóng kín cửa lớn.

Mạnh Tử Quân là thứ tử của lão, từ nhỏ đã được sự nuông chiều vô cùng phá phách hư hỏng, theo lý mà nói.

Mạnh gia cũng là danh môn vọng tộc, gia giáo rất nghiêm, tất cả mọi tử đệ đều phải học sách hiểu sự tình, nhưng duy chỉ có tên Mạnh Tử Quân này cậy vào sự sủng ái không ai dám quản hắn, không bao giờ đi học sách, từ nhỏ bèn đã ức hiếp người lương thiện, đã tiêm nhiễm lề thói công tử hư hỏng.
Bởi vì bộ dạng hắn tuấn tú dễ nhìn, lại là con đích, vì vậy chiếm hết mọi điều lợi, được Lưu Thừa Ân yêu thích, lại được Lê Duy Niên chiêu hắn làm con rể.

Mạnh Phác cũng rất ít đi quản đứa con trai nghịch tử này, không ngờ rằng Mạnh Tử Quân cuối cùng vẫn là gây ra đại họa cho hắn.
Lúc này Mạnh Phác sốt ruột đến chắp tay ra sau đi đi lại lại ở đại sảnh đường, con trai chuốc đại họa khiến hắn vừa hận vừa tức, nhưng bây giờ hắn cũng không biết con trai đã núp đi đâu rồi, để hắn làm sao giao người?, đắc tội thế lực của Phủ Chúa cũng không phải đơn giản như vậy
Mạnh Phác cắn răng một cái, bèn đi ra ngoài phủ, dưới bục thang phía trước, mấy trăm tộc nhân Hầu gia lặng thinh đứng yên, trên bục thang đặt một chiếc quan tài, trong quan tài chính là thi thể của Hầu Tứ,
Mạnh Phác vừa đi ra bèn quỳ xuống hô to: “Hầu Lão đệ, ta không biết dạy con, đến nỗi gây ra vạ tày trời, ta xin chuộc lỗi với đệ đây.”
Hô xong, hắn bèn quỳ bên cạnh thi thể, dập đầu với Hầu Tứ, hắn liên tiếp dập đầu ba cái, hắn lại hô to nói: “Hầu Lão đệ, ta không dám cầu đệ tha thứ, ta chỉ muốn bày tỏ thành ý của ta, đứa nghịch từ kia đã không về nhà rồi, ta cũng không biết nó trốn ở đâu nữa? Nếu ta có chút gì dối gạt, để cho tổ phần Mạnh gia ta bị sét đánh, không được sống yên ổn.”
Dùng phần mộ tổ tiên đề thề độc như vậy, đây đã là sự bảo đảm rất nghiêm trọng rồi.

Hầu Triều Tông cũng gật đầu.

Mạnh Tử Quân quả thật là không có ở đây, hắn phất tay nói: “Đi, Đi Đại bản doanh của Kim Ngô Vệ, đòi người!”
Bản thân Mạnh Tử Quân không có phủ trạch, hắn nếu không ở trong nhà mình, vậy thì ở Đại Doanh rồi
Đám người lại rầm rộ kéo đi.

Bọn họ mang theo cỗ quan tài, một đại gia tộc ai nấy đều choàng vải bố để tang, khóc lóc inh ỏi, , gây cho vô số người đi đường dừng chân ngắm nhìn, lại càng có mấy nghìn người đi cùng với bọn họ, không ít người nhà giao hảo với Hầu gia hoặc là vây canh của Trịnh Dương cũng lũ lượt dọc đường tế lễ người chết, hoặc gia nhập vào đoàn người, Phủ trạch của Kim Ngô Vệ cánh đây không xa, không bao lâu, đoàn người bèn rầm rộ đi đến trước Kim Môn của Kim Ngô Vệ, Kim môn sớm đã giới bị nghiêm ngặt, cứ phảng phất như biết được bọn họ sẽ đến vậy, mấy nghìn Kim Ngô Vệ đứng trước cửa lớn, ngăn cản lối đi của họ.
Quán Quân Đại tướng Quân Trần đô đốc Kim Ngô Vệ Trần Hữu Hải đích thân chờ đợi ở nơi này, hắn thấy Hầu gia khiêng quan tài tiến gần, bèn một tiếng hạ lệnh, dẫn theo mấy nghìn binh sĩ Cẩm Y Vệ cản đường.
Hầu Tứ là con trai của Hầu Triều Tông, mà Hầu Triều Tông và nhà hắn cũng giao hảo với nhau, hiện giờ hắn gặp phải độc thủ, Trần Hữu Hải cũng bi thương vạn phần, Nhưng Kim Ngô vệ là cấp dưới của hắn, gánh vác sự an toàn của cung thành và hoàng thành, từ trên chức trách của hắn mà nói, thì hắn không thể cho phép gia tộc họ Hầu làm loạn, hơn nữa bi thương thì bi thương, một người chết rồi không còn lợi ích gì nữa.
Hắn chắp tay nói:

“Lão huynh, chúng tôi cũng vì cái chết của Hầu tiểu tướng quân mà bi thương, nhưng gia có gia quy, quốc có quốc pháp, nơi đây là trọng địa cung đình, lão huynh lẽ ra phải rõ hơn cả ta, tuyệt đối không thể tự tiện đi vào,.”
“Quốc pháp? Hừ!”
Hầu Triều Tông hừ mạnh lên một tiếng, cả giận nói: “Quốc pháp ư, có người hãm hại Đoan Vương , bãi miễn chức vị ta, ta cũng chịu, nhưng con trai ta làm gì nên tội? Lại bị người ta đánh chết tươi ngay giữa phố, tên hung thủ này là ai? Chính là người của hắn, hắn nếu không có một sự giải thích hợp lý với ta, thì ta sẽ để cho người trong thiên hạ biết, chân tướng tại Hoàng Trang ngoại thành là như thế nào?”
Trần Hữu Hải chưa kịp nói gì thì đã có tiếng hô/
“Thánh chỉ tới, Hầu Triều Tông tiếp chỉ!”
Hầu Triều Tông trong lòng phẫn hận cực kỳ, hắn vốn dĩ là một người cực kỳ khôn khéo , nhưng cái chết của nhi tử đã khích thích hắn sâu sắc, làm cho huyết tính trong sâu thẳm nội tâm hắn bị kích văng ra ngoài, hắn thay đổi sự khôn khéo của ngày thường, lại ngạo nghễ mà đứng, đứng mà tiếp chỉ.
Thái giám tuyên chỉ có chút ngại ngùng, chỉ đành lật ra chiếu thư có đại ấn của cao giọng đọc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết,
Cẩm Y Vệ và Kim Ngô Vệ cùng là cánh tay đắc lực của triều đình vốn là cùng căn rễ, đều là huynh đệ cùng một mạch máu, nay chỉ vì việc vặt, đến nỗi huynh đệ trở mặt tương tàn, nhưng hòa khí một nhà, nằm ở huynh đệ đồng tâm, hòa thuận một nước, nằm ở hiệp lực tam quân, nay Tây Sơn lăm le chầu chực Quảng Nam, Lang Xan nổi dậy, niệm an vững của xã tắc Đại Việt, và hàng vạn lê dân biên cương.

Trẫm mong hai quân nên lấy đại cục làm trọng, vứt bỏ hiềm khích trước đây.

Hầu Tứ cần mẫn thật thà, Trung quân ái quốc, đặc biệt Truy phong làm Tây Nam Đại Tướng, ban chức Trung vũ đại tướng quân, phong tước Nhất đẳng Hà Lang Bá.

Kim Ngô vệ trung lang tướng Mạnh Tử Quân kiêu căng ngang tàng; hành hung đồng liêu, nhưng niệm việc xảy ra có căn nguyên, miễn đi tội chết, phạt một trăm trượng, bãi miễn quân chức cánh làm thứ dân, vĩnh viễn không dung nạp vào quân ngũ, khâm thử!”
Hầu Triều Tông cầm lấy thánh chỉ, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, cười đến nước mắt ứa ra, “Hay! Hay! Hay cho một cái dĩ hòa vi quý, ta lĩnh giáo rồi.”
Hắn nhanh chóng lui vào giữa đám cẩm y vệ, , nghiêm giọng hô lên: “Tam quân binh sĩ, các ngươi biết ta là ai không?”
Mấy nghìn Cẩm Y Vệ quân nhìn nhau, ai cũng không hiểu lão đây là có ý gì, , ai lại không quen biết hắn?
Có mấy người to gan kêu lên: “Ngài là Hầu đại tướng quân.”
Mấy nghìn Cẩm Y Vệ đồng loạt hưởng ứng: “Ngài là Cẩm Y Vệ quân đại tướng quân.”
“Tốt! Nếu các huynh đệ đã quen biết ta, vậy thì ta hỏi các ngươi, thánh chỉ này các ngươi có phục hay không?”
“Không phục!”
Đầu tiên là một người hô lớn, ngay sau đó mấy trăm người đều hô to lên, cuối cùng mấy nghìn người cùng nhau hò hét: “Không phục! Không giết Mạnh Tử Quân.

Chúng ta quyết không bỏ qua!”
Hầu Triều Tông cảm động, hắn chậm rãi nói: “Hôm nay ta phản kháng, Thiên hạ này đã không phải của họ Lê nữa rồi, anh em tiến lên, thân binh của lão lấy ra một quả pháo hiệu, ném lên trời, nhất thời từ bốn phương tám hướng vô số Cẩm Y Vệ cẩm theo tú xuân đao chạy tới, Hầu Triều Tông hét lớn,
“ Bản tướng có thể làm chứng, vào cái đêm mà Đoan Vương điện hạ băng hà, tên cẩu hoàng đế kia đã có mặt tại đó, hơn hai ngàn anh em của chúng ta cũng chết tại đó, Hôm nay không báo thù còn đợi ngày nào”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận