Điều Binh Khiển Tướng
Lúc này, Tại Đại Nam , Lê Văn Duyệt đang bước thật nhanh vào cung của Nguyễn Anh, vừa đến nơi hắn đã quỳ xuống,
“Mạt tướng tham kiến Hoàng thượng!”
Nguyễn Anh vội ngăn hắn lại, trách cứ hắn nói: “Ta đã nói qua bao nhiêu lần rồi.
Lê ái khanh không cần đa lễ với ta.”
“Mạt tướng không dám.”
“Ài! Bây giờ cục thế căng thẳng, Lê tướng quân nhanh chóng ngồi đi.”
Lê Văn Duyệt nghe hắn nhắc đến cục thế căng thẳng, thì cũng biết tình thế gấp lắm rồi.
bèn gật đầu nói: “Mạt tướng quả thật phải báo cáo quân vụ với thánh thượng.”
Gia Long sai người dâng trà cho Lê Văn Duyệt, Nhưng hôm nay Lê Văn Duyệt trong lòng có tâm sự.
hắn không có lòng dạ nào để ý đến trà, Gia Long liền phát tay đuổi đám người hầu hạ ra, Trong phòng bây giờ chì còn lại hai người bọn họ, Gia Long bèn thấp giọng hỏi:
“Lê tướng quân, tình hình thế nào?”
Lê Văn Duyệt lắc lắc đầu.
thở dài một hơi nói;
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thần ở dọc đường nhận được tin rằng, Quang Trung đã phái ra mười vạn quân.
có ba vạn lão quân đã từng tham chiến ở nhiều nơi, có những người đã tham gia trận chiến thành Hải Vân.
Thần nghe nói năng lực tác chiến của bọn họ, vô cùng mạnh mẽ, là cánh quân tinh nhuệ.”
Gia Long nhướng mày một cái nói: “Nhưng mà quân đội của chúng ta cũng không phải tầm thường.
không lẽ cả một chút cũng không so sánh nổi với quân Tây Sơn sao?”
“Thánh thượng minh giám.
sức chiến đấu của quân đội không chỉ là huấn luyện, huấn luyện chỉ là một phần rất nhỏ, mấu chốt là thực chiến.
Quân đội của Trịnh Cán tại sao lại dũng mãnh như vậy, ngoài việc được huấn luyện bài bản, chính là bởi vì bọn họ được tôi luyện ra từ thực chiến, trải qua sự trui rèn của đại chiến, một viên binh sĩ huấn luyện nghìn ngày, nhưng khi hắn nhìn thấy đầu người bị chặt đứt.
hắn cũng khó mà chịu đựng được, binh sĩ của chúng ta đã tan tác gần hết, những binh sĩ mới chiêu mộ này chính là không có kinh nghiệm thực chiến a!”
Lê Văn Duyệt trong lòng hiểu rõ, cho dù quân Gia Long cũng có gần mười vạn đại quân, thậm chí có cả người Pháp giúp đỡ, nhưng sức chiến đấu của đám quân này quả thật không bằng quân Tây Sơn.
thật sự nổ ra đại chiến, quân Nguyễn có bảy thành khả năng là có thể bị thua.
Gia Long cũng hiểu Lê Văn Duyệt đang nói đến điều gì.
nhưng hắn cũng là không còn cách nào.
sức chiến đấu không phải một ngày hai ngày là có thể nâng cao được, bây giờ mấu chốt là phải làm sao ứng phó với nguy cục trước mắt.
hắn trầm ngâm chốc lát bèn hỏi: “Ta cũng biết cục thế căng thẳng, không biết Văn Duyệt ái khanh có đối sách gì không?
“Thần cũng đã nghĩ đến!” Lê Văn Duyệt gật gật đầu.
Gia Long tinh thần phấn khởi hẳn lên.
vội vàng nói:
“Ái khanh? Nói mau!”
……………….
Thăng Long, Ngự Thư phòng
Đây là nơi làm việc chính của Trịnh Cán.
Buổi sáng hôm nay, ba kỵ binh từ phía nam phi nhanh mà đến, bọn họ đều là lặn lội đường xa đến, trông có vẻ sương gió dặm trường, bọn họ vừa đến cổng cấm thành.
Đã bị Kim Ngô Vệ chặn lại.
“Ngươi là người phương nào? Mau quay đầu nếu không giết không tha!”
Một viên kỵ binh dẫn đầu vội vàng chắp tay thi lễ nói: “Chúng ta đến từ Thành Hoàng Đế, Quang Trung bệ hạ có thư gửi cho Đại Việt Hoàng đế “
“Thư ở đâu?”
Kỵ binh lấy thư ra nói: “Thư ở chỗ này!”
Hiệu úy tuần tra khoát tay một cái lệnh nói:
“Lục soát toàn thân, ngoại trừ thư ra, những vật phẩm còn lại nhất loạt không được mang vào!”
Mười mấy viên binh sĩ tiến lên.
đem ba kỵ binh tỉ mỉ lục soát qua một lượt, đem binh ký và vật tùy thân của bọn họ đều nhất loạt đựng vào trong túi tạm giữ.
hiệu úy lúc này mới dẫn theo bọn họ đi về phía ngọ môn.
Lúc này, Trịnh Cán đang nghe các đại thần báo cáo về công cuộc thực thi chính sách mới ở Cao Bình và các vùng đất của Trịnh Tông, lúc này các đạo luật đã triển khai toàn diện, đây thật ra chính là việc tịch thu đất đai của quyền quý.
tái tiến hành việc quân điền (*chia đều đất đai),
Trịnh Cán đối với việc này cực kỳ xem trọng, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu trong chủ trương của hắn giữ lại Nguyễn Khắc Tuân, hắn cần có thời gian đây mạnh cải cách đất đai ở Đại Việt, mua chuộc nhân tâm ở Đại Việt, nếu không một khi chiến tranh dàn trải.
Đại Việt bị chiến tranh tàn phá không nói, việc hạn điền của hắn cũng sẽ không còn cách nào có thể tiếp tục đẩy mạnh được nữa.
Quân điền chế là cơ sở cho sự phồn thịnh của Đại Việt, đối với đất đai, trong một mức độ nhất định nào đấy khôi phục quân điền sau đó ra sức phát triển mậu dịch để dẫn dắt dòng chảy tư bản của triều, mà không còn là thâu tóm đất đai nữa.
Nhưng đây chỉ là một viễn cảnh, Trịnh Cán trước hết phải đối diện với sự thống nhất của Đại Việt, lúc này, Trịnh Cán đang Ngồi trên ngài vàng, nghe báo cáo về tình hình biên giới và quân Thanh
Quân Thanh hiện nay dưới sự chỉ huy của Phúc Khang An, đã bắt đầu chuẩn bị cho công cuộc viễn chinh, Nguyễn Khắc Tuân báo về, Đại Thanh đã bặt đầu tập kết lương thực và vũ khí hậu cần cho chiến dịch, không đến một tháng nữa, đại quân sẽ tập kết”
Trịnh Cán suy nghĩ một chút nói: “Như vậy đi! Truyền lệnh trẫm, Nguyễn Khắc Tuân phòng thủ mặt Lạng Sơn, thế còn hai cánh quân còn lại, giao cho Nguyễn Hữu Du nghĩ cách đối phó, “
Binh bộ tả thị lang vâng dạ rồi lui xuống,
Lúc này Trịnh Cán lại nói với Vương Lâm
“| Vương tiên sinh hãy đi cao bình, thay ta giám đốc việc hạn điền của nơi đó, nhưng tiên sinh phải làm âm thầm, từ đầu ngõ trong ruộng thu thập ý kiến của dân chúng, báo cáo với trẫm mọi lúc!”
“Ty chức hiểu rồi.
bây giờ lập tức đi làm tốt lấy việc này!”
Đúng lúc này, có thái giám bẩm báo nói: “Bẩm báo Hoàng Thượng, Kim Ngô Vệ chặn lại ba người, nói là Quang Trung của tây sơn phái đến tâm phúc đưa thư cho hoàng thượng, có thư thân bút của hắn.”
“Lưu Văn Huệ?”
Trịnh Cán hơi sững người lại, hắn lập tức thoắt chuyển niệm, đột nhiên hiểu ra, hắn hôm qua vừa mới nhận được mật báo về chiến cuộc trong đó, nhất định là vì chuyện ấy rồi.
Hắn liền cười nói: “Dẫn bọn hắn tiến vào!”
Một chốc sau, ba tên đưa thư đã được dẫn vào.
Bọn hắn quỳ một chân chắp tay thi lễ với Trịnh Cán nói: “Chúng ty chức được Hoàng Đế tây sơn cử đến, xin tham kiến Đại Việt Hoàng thượng!”
Trịnh Cán cười mỉm mỉm nói: “Các vị dọc đường vất vả rồi, mời đứng dậy!”
“Tạ ơn Hoàng Thượng!”
Tâm phúc của Quang Trung đứng dậy đưa một lá thư dâng lên Trịnh Cán: “Đây là thư thân bút mà Hoàng thượng của ty chức gửi thánh thượng!”
Một Thái giám nhận lấy trình lên Trịnh Cán, Trịnh Cán mở thư ra lướt sơ qua.
xong lại quay sang hỏi người mang thư: “chủ các ngươi còn nói gì không?”
“Hồi bẩm thánh thượng.
Hoàng thượng của bọn ty chức nói, xin Hoàng thượng hãy suy xét lại!”
“Ta biết rồi.
các ngươi lui xuống trước đi!”
Trịnh Cán lại dặn dò thái giám nói: “Bảo Hồng lư tự dẫn họ xuống nghỉ ngơi, tuyệt không được chậm trễ! ”
“ Tuân chỉ”
Sau khi thái giám dẫn dẫn người đưa thư xuống.
Trịnh Cán mới đưa lá thư của Tây Sơn cho Lê Quý Đôn!”
Lê Quý Đôn nhận lấy thư xem một lượt, rồi đưa cho Hoàng Đình Bảo, hắn không khỏi chau mày lại hỏi Trịnh Cán: “Lưu Huệ nguyện ý dùng ba mươi vạn thạch lương thực giúp chúng ta chi viện cho biên giới chiến tranh với Đại Thanh để đổi lấy việc chúng ta không dụng binh nam hạ, hắn làm sao lại có nhiều lương thực đến thế?”
“Hắn có!”
Trịnh Cán rất ư hiểu tình hình tại Đàng trong.
cười nói:
“Nói đi nói lại thì Quang Trung thống lĩnh Tây Sơn quả thật là món béo bở, có rất nhiều thuyền buôn ghé vào, hơn nữa hắn chính là chủ nhân của toàn bộ cướp biển dọc tuyến biển đấy, hàng năm chúng đánh đến tận Phúc Kiến, Quảng Đông., nếu không thì hắn lấy đâu ra tiền lương, nào là tu sửa vương phủ, nào là chiêu mộ binh sĩ quy mô lớn.
Bây giờ hắn còn muốn rút ba mươi vạn thạch ra cho ta nữa.
các khanh cảm thấy vụ giao dịch này thế nào, liệu có buôn bán thành không?”
Hoàng Đình Bảo trầm ngâm một lúc nói: “Hoàng thượng, hạ thần thấy có thể được, dù sao trọng tâm của chúng ta hiện nay đang là Đại Thanh, chưa phải bọn chúng, cứ để bọn chúng đánh đến lưỡng bại câu thương”