* Trận Chiến Đầu Tiên*
Tháng năm năm Vĩnh Hòa thứ 2 (1795) Đại quân Thanh Triều đã hoàn tất công tác chuẩn bị Hậu Cần, ba cánh quân Thanh do Phúc Khang An, Ô Đại Kinh và Sầm Nghi Đống đều tiến quân Nam Hạ, Tất cả hẹn nhau ở Thăng Long, kẻ nào tới trước sẽ lấy được công đầu.
và phong tước Lĩnh Nam Vương.
Đây có thể nói là bạn thưởng hậu hĩnh nhất của Càn Long rồi.
Chiến dịch này, vì vùng Tĩnh Tây đã mất vào tay Đại Việt cho nên Càn Long lại hạ lệnh cho Tôn Sĩ Nghị chuẩn bị hậu cần, từ nơi đại doanh quân đội cho đến sát biên giới, Tôn Sỹ Nghị đã cho xây dựng hơn tám mươi đồn lương thực, lại huy động dân phu các tỉnh biên giới tham gia vận chuyển, Tổng quân số tính cả dân phu phục vụ là hai mươi chín vạn người, tất cả rầm rộ chia làm ba đường hành quân sang đại việt.
Mấy ngày nay, Phúc Khang An, vẫn hành quân không ngừng nghỉ, hắn đã suất lĩnh đại quân tiến gần tới Long Châu, hắn nhận được tình báo khẩn cấp, Tĩnh Tây Đại Đô Hộ Nguyễn Khắc Tuân đã suất lĩnh đại quân chốt chặn sẵn sàng chờ đớn lão ,đồng thời hướng trung tâm của Sầm Nghi Đống cũng đang gặp phải trở lực do thời tiết mùa này mưa nhiều, binh lính lại không hợp thủy thổ
Thế nhưng buổi chiều ngày này, Phúc Khang An cuối cùng đã nhận được tin tức, Tổng Đốc Vân Quý Ô Đại Kinh đã vượt ải Bạch Mã đánh đến Tuyên Quang, quân chủ lực của Đại Việt vẫn còn chưa kịp đến, Ô Đại Kinh đã cho thiết lập đồn lũy đánh chắc tiến chắc, quân đội của Tuyên Quang do Nông Quốc Thư dẫn đầu đã triệt về Ninh Sóc, chờ Triều đình Đại Việt cứu viện.
đây làm cho Phúc Khang An đã thở phào nhẹ nhõm, hắn lập tức mừng rỡ khôn xiết, , đây quả là khiến phòng thủ của Đại Việt thủng một lỗ lớn, chỉ cần hắn xuyên thủng Lạng Sơn là sẽ thành thế gọng kìm với Thăng Long, hắn như hổ thêm cánh, được như vậy, hắn đại sự tất thành.
Chiến Dịch lần này, Trịnh Cán phong cho Nguyễn Khắc Tuân làm Chinh Đông đại nguyên soái, toàn quyền chỉ huy chiến đấu ở mặt trận phía đông với Phúc Khang An và Sầm Nghi Đống, còn mặt trận phía bắc hắn phong Nguyễn Hữu Du làm Bắc Bình đại tướng quân, phong Bùi Mân, Trần Hoài Lễ làm phó tướng đi cùng còn có các tướng lĩnh như Hầu Đức Hải, Lê Văn Hải, Nguyễn Khắc Tang, cũng giao cho Nguyễn Hữu Du toàn quyền chỉ đạo trên mặt trận đó, mùng năm tháng năm tức là nửa ngày sau khi quân Thanh thần tốc qua Bạch Mã đánh vào Tuyên Quang, đại quân của Nguyễn Hữu Du đã xuất phát cách thành nhà Bầu hơn trăm dặm.
Có lẽ do ý thức được viện binh quân Việt nhanh chóng sẽ đến.
Nên Ô Đại Kinh cũng không dám xem thường.
toàn bộ Thanh quân chia làm hai nửa, một nửa rút về rút về Thành Nhà Bầu.
một nửa giữ mặt phía bắc.
Trong đêm.
Nguyễn Hữu Du và mấy mươi đại tướng đứng trên thành lâu chăm chú nghe báo cáo sự điều động của địch quân bờ bên kia Sông Lô.
Lúc này một tên Ảnh vệ của đơn vị số 9 Chu Tước đoàn chạy đến hô lớn”
“Đại tướng quân, tình báo mới nhất!”
Một tên Ảnh vệ khác đã đưa bức thư cho Nguyễn Hữu Du, hai thân binh vội giơ đuốc qua để Nguyễn Hữu Du có thể nhìn thấy rõ.
Nguyễn Hữu Du đọc sơ qua bèn quay sang nói với mọi người: “Đây là thư của Chu Tước đoàn cảm tử gửi về, quân đội của tiên phong của Ô Đại Kinh do đại tướng Hình Đôn Hành đã rút vào Thành Bình Ca rồi.”
Hầu Đức Hải chau mày nói: “Tên này cũng quá cẩn thận”
Nguyễn Hữu Du lại cười cười nói: “Sáng sớm ngày mai, chúng ta hãy đi xem bọn chúng thủ thành thế nào rồi nói tiếp,”
Trời dần sáng, Ảnh vệ bờ bên kia lại truyền đến tin.
Tất cả binh sĩ Thanh quân đều đã rút vào phòng Thủ Thành Bình Ca, Ngô Thế Hải cầm đầu phòng thủ, Còn Ô Đại Kinh cùng Hình Đôn Hành dẫn một đội quân đi về phía Bảo Hà, ý đồ mở rộng chiến tuyến sang đến Lào Cai.
Thanh Bình Ca còn lại đó địa thế hiểm trở, công phòng kiêm bị, Thanh quân rút khỏi đồng bằng Tuyên Quang cũng có nghĩa họ đã xác định sẽ rút về đi vòng sang hướng Lào Cai hoặc Yên Bái.
Nguyễn Hữu Du lập tức hạ lệnh quân Đại Việt vượt sông.
…….
Tại triều Đình, Trịnh Cán nhận được tin tức quân Thanh di chuyển sang phía tây,.
Với ý đồ kéo dãn lực lượng của ta, ngay lập tức hắn hạ một đạo thánh chỉ hỏa tốc đến Lê Viên đang trấn giữ các vùng đất mới của Lào trước kia, hiện nay Trịnh Cán đã đặt tên nơi đó là Trấn Bình Thành và trấn Tây.
Hắn ra lệnh cho Lê Viên trong vòng hai ngày phải mang đại quân lên Thượng Lào yểm hộ, vừa phòng thủ Lang Xang thừa cơ đánh sang, vừa kiềm chế, không cho Ô Đại Kinh tiếp tục mở rộng vùng chiến sự.
Nói đến Lê Viên, sau chiến dịch thượng lào mười năm trước, hắn được Bùi Mân tham tấu với Trịnh Cán cho ở lại đất này làm trấn thủ, kiêm chủ quan quân vụ hai trấn mới này, trong mười năm nay hắn đã tổ chức lại nơi này theo chế độ của Đại Việt, tuy rằng việc đồng hóa vẫn chưa như ý muốn, thế nhưng quân đội dưới sự giúp đỡ của Hội Thương nghiệp Pháp đã phát triển lớn mạnh.
Nhận được thánh chỉ của Trịnh Cán , Lê Viên lập tức triệu hồi trưởng hội thương nghiệp đến, ra lệnh cho hắn, tạm dừng tất cả việc buôn bán với miến điện, khẩn trương cung cấp quân vụ cho triều đình, hai canh giờ sau, một vạn năm ngàn quân Đại Việt dưới sự chỉ huy của Lê Chất em trai Lê viên đã lê đường thẳng tiến Điện Biên, Lệnh của Trịnh Cán chính là chỉ án binh bất động không được tham chiến, phòng thủ vững chắc mặt phía tây nam.
Nói Về Nguyễn Hữu Du ra lệnh vượt sông Lô.
Trong vòng ba canh giờ, công trình doanh của quân Đại Việt đã dựng xong hai tòa cầu phao trên Lô Giang, đại quân bắt đầu thần tốc vượt sông.
Nguyễn Hữu Du lệnh đại tướng Nguyễn Khắc Tang làm tiên phong, dẫn kỵ binh tám ngàn, súng tay hai ngàn.
Hạn hắn trong vòng nửa ngày phải đoạt hạ Thành Bình Ca.
Nguyễn Khắc Tang lập tức nhận lệnh dẫn mọi người hiên ngang phóng về phía Hàm Yên.
Nguyễn Hữu Du thì cùng Hầu Đức Hải đến trước ngoài trú doanh của tiên phong Hình Đôn Hành nhà thanh thám thính.
Hình Đôn Hành hình như cũng đóan được Nguyễn Hữu Du sẽ đến thám thính doanh trại của mình hay sao, trước lúc đi hắn đã thu dọn sạch sẽ.
Không để lại bất kỳ tình báo có giá trị nào.
Nhưng cũng chính vì thế đã nói rõ tâm tư Hình Đôn Hành vô cùng cẩn mật.
Hầu Đức Hải xem xét rồi nói:
“ Đại soái, bọn chúng đã xóa hết dấu vết”
Nguyễn Hữu Du cười nói: “Tướng quân yên tâm, Chu Tước Doanh của Hoàng Thượng sẽ lo việc này.”
Nguyễn Hữu Du lại nói nói: “Cho mời Thần Phong Đoàn”
Một tên mặc quần áo chu tước cùng một đội tiến lên, cung kính nói:
“ Đại soái , tên Hình Đôn Hành này tự nhận đã xóa sạch mọi dấu tích, bếp lửa bị tháo gỡ.
Giếng nước cũng bị lấp.
Nhưng từ các tháp trạm này, ta vẫn có thể nhận được rất nhiều tình báo.”
Hầu Đức Hải hiếu kỳ hòi: “ngươi nói xem.”
tên hiệu úy kia, cầm lấy sổ sách đám cấp dưới trình lên rồi nói: “Hồi bẩm Đại soái mỗi toàn trạm gác cự ly đều đúng một trăm bước, không bất kỳ sai lệch ; Trạm gác tuy đã bị gỡ đi không biết rõ độ cao.
Nhung chúng ta vẫn có thể tìm được một ít manh mối, hắn đi đến trước một trạm gác, đất trên bề mặt trạm gác đã được xử lý sạch sẽ, lộ ra bốn chiếc lỗ cọc đen ngòm, Hắn chỉ vào lỗ rồi nói những lỗ cọc này đã tiết lộ rất nhiều bí mật.
Trước tiên là cự ly bốn cây cọc này, đều đúng tám thước, rất chuẩn xác, hơn nữa năm tòa trạm gác đều thế này.
Thứ hai nữa là độ sâu lỗ cọc.
Thần Phong binh của ta đã đi đo qua.
Mỗi cọc sâu một trượng hai thước, năm tòa trạm gác có tất thảy hai mươi lỗ cọc đều giống hệt nhau.
Tuy có sai lệch một hai tấc, nhưng không đáng kể, điều này có thể nói lên phong cách tác chiến của tên Hình Đôn Hành, người này đánh trận cũng phải theo đúng quy củ quy tắc, một thứ đều phải làm theo kế hoạch bài trí.
Thậm chí có phần hơi cứng nhắc, không giỏi dùng binh bất ngờ, ưu điểm nói rõ quân đội của hắn được huấn luyện kỹ càng, hai quân đối đầu sẽ là địch thủ đáng gờm, Thế nhưng thám báo của thuộc hạ cũng xem qua, tên Ngô Thế Hải ở thành Bình ca rõ ràng có phần hỗn loạn hơn nhiều, từ các mặt đều không theo quy tấc, rất ư tùy tiện, Nguyễn Khắc Tang tướng quân đi có tám thành chiến thắng.”
Lúc này, từ phương xa có một đội kỵ binh xích hầu phóng thẳng đến trước mặt Nguyễn Hữu Du.
Bọn họ lũ lượt xuống ngựa, hiệu úy đi đầu đã quỳ một chân thi lễ với Nguyễn Hữu Du nói: “Bẩm báo đại tướng quân, có tình báo mới nhất!”
“Nói!”
“Bọn thuộc hạ phát hiện có một đội Thanh quân đóng thú tại huyện Việt tĩnh ngoài hai trăm dặm phía đông nam, có khoáng bảy ngàn người.”
Nguyễn Hữu Du ngẫm nghĩ một lát bèn nghĩ ra.
Huyện Việt tĩnh nằm giữa Yên Bái và Tuyên Quang, nhưng lại không nằm trên đường đi chắc chắn phải qua.
Đây chắc chắn do đối phương đã phát hiện ra đại quân Lê Viên đang ở gần điện biên, cho nên mới trú binh tại đó, nếu Lê Viên cũng tham gia chiến trận, vậy đội quân trú thủ này sẽ tạo thành uy hiếp nghiêm trọng với Lê Viên.
Bùi Mân chắp tay: “Đại tướng quân, xin hãy để ta đi Việt Tĩnh một chuyến.”
“Cũng được, đánh một trận đã để thám thính thực hư quân địch!”
Huyện Việt Tĩnh nằm cách Bắc Hà năm mươi dặm về phía tây nam, , đồi núi xen kẽ, có cả hồ nước lớn nhỏ Huyện thành cũng không lớn, trong thành chi có chừng hai ngàn hộ người, khi nghe tin quân Thanh sang, dân chúng cơ bản đã chạy sạch.
Khi quân Thanh đến đấy thì huyện thành đã trở thành tòa thành trống, chỉ còn lại chừng bảy mươi người già thà chết chứ không chịu rời khỏi cố thổ.
Chôn rau cắt rốn.
Trước mắt có bảy ngàn hai trăm người.
Cơ bản đều là miêu ở Quý Châu.
Do quý tộc Miêu Hà Tuyết Nghi dẫn đầu, đúng như Nguyễn Hữu Du dự đoán, Sở dĩ đội quân này trú ở đây chính là phòng ngừa, quân đội của Lê Chất từ thượng lào tràn sang .
Huyện Việt Tĩnh cũng giống các huyện thành khác của trấn Ninh Sóc và Tuyên Quang, do trăm năm thanh bình không chiến sự, mà chiến sự chỉ yếu ở hai bờ sông gianh, nên huyện thành đã trờ nên rất ư cũ kỹ, tường thành căn bản không cách nào phòng ngự nổi đại quân tiến công, chi có tác dụng trang trí.
Do huyện nơi này chỉ cách nơi Đại việt , vượt sông có vài chục dặm vì thế công kích của Bùi Mân cũng coi như tập kích.
sau một ngày đêm dặm trường, kỵ binh đại việt đã vượt qua khỏi Sông Hồng, cách huyện thành Việt Tĩnh chi còn hai mươi dặm lộ trình,
Bọn họ đứng chân lại trong một khu rừng rậm rạp, vừa tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, vừa đợi chờ tin từ xích hầu, Bùi Mân đứng trên đỉnh đồi, ánh mắt chăm chú nhìn về phương đông.
Tuy chỉ là một trận chiến nhỏ, nhung nó lại là trận đầu tiên hắn tham dự vào lúc Trịnh Cán lên ngôi vua.
Trận này có ý nghĩa không tầm thường với hắn.
Trong lòng Bùi Mân đã dốc hết quyết tâm.
Hắn muốn dùng một trận chiến thật sự để chứng minh thực lực của bản thân.
“Đến rồi!”
Phó tướng Triệu Sùng Hoán bên cạnh hắn đã nhìn thấy, dưới ánh trăng mấy tên kỵ binh đương phóng nhanh đến.
Chi một chốc sau.
Mấy tên xích hầu đã đến trước rùng rậm.
Đội chính xích hầu xuống ngựa bẩm báo với Bùi Mân: “Bẩm báo tướng quân, quân địch được chia làm hai, bốn ngàn người đóng tại đại doanh ngoại thành.
Một nửa còn lại đóng trong thành, Hà Tuyết Nghi trú doanh chính ở ngoại thành.
trước mắt họ chưa phát hiện được chúng ta.”
“thế trận phòng ngự của bọn chúng thế nào?”
“Hồi bẩm đại tướng quân, tường thành huyện thành mặc dù được các Chúa Bầu cho xây cao đến hơn bốn trượng, nhưng đã rất cũ kỹ, không có hộ thành hà., có thể trực tiếp đến phá cửa thành.”
“Được, tiếp tục thám thính.”
Bùi Mân một tiếng hạ lệnh, mấy tên binh sĩ quay đầu ngựa tiếp tục đi về hướng đông.
Lúc này Bùi Mân đã triệu tập một lẩn hội nghị ngắn, mấy mươi quân quan hiệu úy trở lên đều đến tụ tập bên hắn.
Bùi Mân trầm giọng nói với mọi người: “Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta giao chiến cùng Thanh quân, chúng ta lấy nhiều thắng ít.
Chiến thắng là chắc chắn, quan trọng là thắng lợi như thế nào.
Theo lệnh của hoàng thượng và đại tướng quân, chúng ta không chấp nhận đầu hàng, cho nên chúng ta phải tiêu diệt địch quân, dùng đầu người ghi công, Đại soái cũng đã hạ nghiêm lệnh, cho chúng ta chiến đấu trong đêm nay, sau đêm nay dù có tiêu diệt được toàn bộ quân địch hay không chúng ta cũng nhất định phải quay về, kẻ nào trái lệnh, chém!”
Tất cả mọi người cùng đứng dậy khom người thi lễ: “Tuân lệnh, đại soái!”
Bùi Mân lại hạ lệnh: “Được rồi, hiện giờ xuất phát, không được đứng lại.
Dùng thế lôi đình đánh bại doanh bàn ngoại thành đã!, chủ tướng của bọn chúng ở đó, chỉ cần nơi đó bại trong thành tất không cầm cự được lâu”
Tám ngàn người bắt đầu từng đội một xuất phát, dọc theo đường chính hiên ngang tiến về huyện Việt Tĩnh.
Quân trại ngoài phía thành bắc huyện rất ư yên tĩnh, mới là canh ba.
Chính là lúc binh sĩ ngủ say nhất, cả đại doanh đều một màu tối đen như mực, chi có cửa lớn quân doanh là còn mấy ngọn đèn lay lắt giữa gió đêm.
Mười mấy binh sĩ qua lại tuần tra.
Tuy vị trí của huyện này hơi khuất, là khu vực tương đối an toàn, nhung trú quân vẫn không dám sơ ý.
Xung quanh đại doanh thẳng tấp tám tòa trạm gác, bao gồm cả binh gác tuần tra trên huyện thành, phòng ngự rất ư cẩn mật.
Gió đêm rất mạnh, tiếng gió vù vù chói tai trong đêm.
Bỗng nhiên một tên lính gác trên tháp trạm cơ hồ nghe thấy động tĩnh gì.
Lớn tiếng hô hào, cùng lúc hắn hô lên.
Phong hòa trên thành đầu cũng được đốt cháy bừng lên.
Ánh lửa ngất trời đêm.
“Tang! Tang! Tang!”
Tiếng chuông chói tai đồng thời vang dội trên cả bốn trạm gác, lính gác cơ hồ đều đồng thời phát hiện địch tình.
Lúc này khắp nơi đều bắt đầu run rẩy, tiếng vó ngựa tựa sấm đã vọng đến từ xa xa.
Khắp đại doanh đều bị kinh động, ba ngàn hai trăm binh sĩ lũ lượt hô hào xông ra khỏi đại doanh, rất nhiều người đều đang cởi trần tay cầm giáo trường là chạy ra ngay.
Lúc này tám ngàn quân Đại Việt đã thần tốc phóng đến, Năm ngàn kỵ binh đi trước với khí thế long trời lờ đất ập về phía địch doanh, vài trăm cung nỏ thủ quân Thanh vừa kịp chạy ra đến trước hàng rào doanh trại, quân Đại Việt đã xông đến ngoài trăm bước, cung tiễn phủ đầu phóng về phía hàng rào, mấy trăm tên cung nỏ thù đấy chi có thể nói là trở tay không kịp, lũ lượt bị bắn tỉa triệt để, còn lại hơn trăm người thấy thế bất lợi vội quay đầu bỏ chạy.
Kỵ binh Đại Việt đã xông đến ngoài ba mươi bước, tức tốc tản ra hai bên hàng rào, hàng trăm sợi dây thừng được thả về phía hàng rào, quấn lấy gỗ cọc, các kỵ binh cùng dùng sức kéo.
Hàng rào đùng đùng ngã đồ, hai bên nam bắc xuất hiện một lối vào mấy chục trượng rộng.
Năm ngàn kỵ binh cùng ùn ùn xông vào, vượt qua chiến hào xông vào đại doanh quân Thanh, Bộ binh cùng súng tay đi theo sau, Bùi Mân giơ cao chiến đao, nghiêm giọng hô hào: “Giết! Một người cũng không được thả!”
Đại Việt giận dữ gầm thét, chiến đao chém liền tay.
Giáo trường đâm thẳng, đầu người rơi lăn lốc, máu chảy thành sông.
Đoàn kỵ binh dương cung bắn tiễn, người Miêu bỏ chạy trúng tiễn thét lên thảm thiết rồi ngã xuống lập tức bị binh sĩ tiến lên đằng sau chém bay đầu.
Giờ khắc này kỵ binh đều không chút nể tình, mỗi người họ đều đã được dặn dò từ trước, không chấp nhận đầu hàng, rất nhiều quân sĩ Thanh triều giơ tay đầu hắn.
Nhưng chiến mã vẫn phóng qua đầu họ, ánh hàn quang lóe hiện, chém bay đầu của người Miêu đang van nài...những kẻ lạc đàn đều bị súng tay tiêu diệt.
Chủ tướng của cánh quân này Hà Tuyết Nghi vô cùng hoảng hốt.
Trong bóng tối, hắn không nhìn rõ có bao nhiêu quân địch đang ập đến, hắn nhanh chóng trốn vào trong thành, không dám mở cửu ra cứu viện, chi đành cho đốt hết phong hỏa đài trên bốn phía thành đầu.
Ánh lửa ngất trời để cầu viện với Bảo Hà cách đấy bốn mươi lăm dặm.
Từ Bảo Hà đến đây chỉ mất hai canh giờ
Nhưng ngày lúc này một tên binh sĩ chạy đến nói:
“ Tướng quân, Quân việt đã bắt đầu công thành”
Hà Tuyết Nghi ngồi bệt xuống đất, cái gì, chưa được bao lâu mà quân địch đã bắt đầu tiến công thành trì rồi, nói rõ huynh đệ trong doanh trại ngoài thành đã bị diệt sạch toàn bộ.
Tính ra binh lực của quân Việt chí ít phải trên vạn người.
Hắn rất rõ ràng, ngôi thành này đã bao nhiêu lâu không sửa, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng không chịu được
Hắn vội hét lớn:
“ Dùng mọi cách phòng thủ, chờ cứu binh từ Bảo Hà”
Gần bốn ngàn binh sĩ từ bốn phía cùng chạy về thành đông, phía dưới, hàng trăm tên binh sĩ Đại Việt ôm khúc cự mộc đương từ từ tiến đến thành môn.
Ngoài vài trăm binh sĩ ôm cự mộc ra, còn có vài trăm tên binh sĩ cầm khiên chắn khổng lồ bọc da trâu yểm trợ hai bên,
“Bắn!”
Trên thành tiễn phóng như mưa.
Đá tảng, rào rào rơi xuống, tiễn bắn không ảnh hưởng gì.
Nhưng cự thạch thì khó mà chống đỡ.
Mười mấy quân Việt đứng trên cùng đều bị ném phải, ré lên thám thiết, đoàn cự mộc lại nhanh chóng lùi lại.
Ở đây đã hình thành một tình huống khá tức cười, lúc nào trên thành thôi ném thì quân Việt tiến lên.
Còn lúc đá và gỗ phòng ngự dày đặc quá quân Bùi Mân lại từ từ lùi ra sau.
Cứ thế giằng co qua lại.
Mà lúc này một ngàn binh sĩ Thanh đã khiêng đến mấy trăm tảng đá nặng ngàn cân.
Chặn cửa thành đông lại thật kiên cố.
Trong lúc Hà Tuyết Nghi vừa thở phào, thì trên không cả huyện thành bỗng vang lên tiếng va chạm kinh thiên động địa: “Đùng!”
Tường thành cũ kỹ đang run rẩy, thành lâu trên tường thành bắc do nhiều năm chưa sửa, đã ngã ầm xuống, tất cả binh sĩ mặt xanh như tàu lá, hớt hải tìm kiếm khắp nơi.
Không biết tiếng va mạnh này từ đâu truyền đến.
Sắc mặt của Hà Tuyết Nghi chẳng khá hơn gì, hắn đã nhận ra, quân việt vừa nghi binh ở đây với hắn
“Tướng quân!”
Một binh sĩ phóng nhanh đến.
Hắn căng thẳng đến độ nói không ra lời, chỉ vào phía sau ú ớ:
Hà Tuyết Nghi túm lấy áo hắn mắng: “Con mẹ ngươi, mau nói?”
“Ở...!Ở của bắc!”
Hà Tuyết Nghi ngẩn cả cả người.
Lúc này lại một tiếng va chạm động trời, dưới chân lắc lư dữ dội, , tiếng động này rõ ràng là tiếng cửa thành bị phá vỡ, thành nội đã bị công phá.
Hắn đau đớn nhắm tịt mắt lại.
Xong rồi, tất cả quân đội của hắn sẽ bị diệt.
Cửa thành bắc đã bị phá một lỗ to, quân đội như cơn đại hồng thủy ào ạt vào nội thành, chi nghe tiếng hô phẫn nộ của Bùi Mân, “Hoàng thượng có chỉ, Giết hết!”
Một canh giờ sau, thủ cấp của Hà Tuyết Nghi đã bị chém xuống.
Một canh giờ đã đến, Thanh quân đã toàn bộ bị diệt, quân Việt cũng thương vong gần hai ngàn người.
Đại quân quay đầu dẫn theo gần bảy ngàn đầu người Miêu phóng nhanh về phía đông.
Chỉ trong một chốc đã biến mất vào điểm sáng chợt lóe nơi cuối trời, còn một vạn quân chi viện từ Bảo Hà còn chưa kịp đến.