So Tài
Trịnh Cán nghĩ như vậy thì âm thầm gật đầu, quả nhiên thấy cải trang ra khỏi cung thu hoạch không nhỏ, dường như đã nắm bắt được một mạch ngầm thần bí, mạch ngầm này không coi luật pháp ra gì, cũng không coi Trịnh Cán hắn vào đâu cả, điều này nói rõ, hệ thống chính trị của hắn còn chưa đủ mạnh.
Lúc này, Hồng An Thông đắc ý cười lạnh nói: "Mỹ nhân, gia tướng của bản nhân đã bị nàng giết chết, bản nhân cũng đã báo cáo với Lưu tướng quân, ngươi nếu không thể cấp cho bản nhân một câu trả lời thuyết phục, bản nhân sẽ y theo luật pháp Đại Việt mà trừng trị nặng!"
Nói xong, tham lam nhìn chằm chằm vào Hồ Xuân Hương, đắc ý cười rộ lên.
Chỉ thấy Hồ Xuân Hương cũng không để ý tới ánh mắt dâm loạn đó, chỉ nhè nhẹ mỉm cười:
"Tiểu nữ tử hôm nay chỉ muốn đàm đạo thơ ca với Phạm công tử mà thôi, không thể tưởng được lại gây ra tai họa như vậy, cũng không phải là bổn ý của thiếp.
Chỉ có điều trước mắt đã thương tổn mạng người, tiểu nữ tử cũng cảm thấy vạn phần sợ hãi."
Âm thanh đáng yêu uyển chuyển đó, khiến cho Hồng An Thông nghe thấy mà chỉ cảm thấy như bị ai vuốt ve trên người, ngứa ngáy tới mức cả người mềm nhũn, lại nghe thấy trong lời mỹ nhân ẩn ẩn có sự bất lực, không khỏi càng thêm đắc ý, buồn bực tích tụ mấy ngày qua như biến mất sạch.
Nghĩ đến đây, nhất thời khôi phục cao ngạo khi xưa, ngạo nghễ gật đầu nói: "Bản nhân cũng không thể có lỗi với những gia tướng đã chết được, đành phải nhờ Lưu tướng quân quyết xem nên xử trí thế nào.
Có điều, nếu mỹ nhân có thể tự mình tới nhà, bản nhân thật có thể bỏ qua chuyện cũ!"
Nói xong, vẻ mặt đắc ý nhìn chằm chằm vào ngọc dung tuyệt mỹ của Hồ Xuân Hương, âm thầm suy nghĩ tư vị động lòng người khi mỹ nhân này bị mình đặt dưới thân, chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, dục hỏa không thể khống chế được bốc lên, nhất thời hận không thể ôm lấy mỹ nhân trước mặt vào lòng.
Lúc này, chỉ thấy Hồ Xuân Hương trang trọng tiến lên một bước, hơi cúi người hành lễ, nhè nhẹ nói: 'Tiểu nữ tử nhớ rõ luật pháp của Hoàng thượng đặt ta nghiêm cấm dùng binh khí ẩu đả, Hồng tiểu Hầu gia, lại chủ động khơi mào tư đấu, không biết nên đảm đương tội gì?"
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều ngẩn ra, tất cả mọi người đều bị chú ý bởi lời nói của Hồng An Thông, nhưng lại quên mất, việc này đúng là do Hồng An Thông khiêu khích, không khỏi khâm phục phản ứng nhanh nhẹn của Hồ Xuân Hương.
Lưu Hoài Đức này là cháu trai của Lưu Lương Phụ bởi vì xuất thân , lúc này vừa mới đảm nhiệm thống lĩnh ,luật pháp còn chưa nhớ hết, nhưng mà đã biết rõ điều này.
Lúc này nghe thấy thế, không khỏi gật đầu:
"Y theo luật pháp Đại Việt ta , thì đây chính là tội cố ý gây chuyện muốn lấy lòng hai đại nội thị vệ kai, nên Lưu Hoài Đức oang oang đọc
Người nào cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác
- Dùng vũ khí, vật liệu nổ, hung khí nguy hiểm hoặc thủ đoạn có khả năng gây nguy hại cho nhiều người;
- Dùng chất độc nguy hiểm
- Đối với người dưới thập lục tuổi, phụ nữ mà biết là có thai, người già yếu, ốm đau hoặc người khác không có khả năng tự vệ
- Đối với ông, bà, cha, mẹ, thầy của mình, người nuôi dưỡng, chữa bệnh cho mình;
- Có tổ chức
- Lợi dụng chức vụ, quyền hạn;
.phàm là những kẻ phạm vào lỗi đó đều bị tử tội, những kẻ biết mà không báo thì đồng tội, trong vòng năm đời đều phải chịu hình phạt chặt một chân một tay,
Hồng An Thông nghe thấy thế hơi ngẩn ra, sắc mặt trắng bệch, đại khái lúc này mới nhớ, không khỏi hoảng sợ.
Vội vàng xoay người chắp tay nói với Lưu Hoài Đức: "Làm phiền tướng quân, bản nhân và Hồ cô nương thực ra chỉ là hiểu nhầm thôi, ta..ta còn chuyện quan trọng, không tiện ở lâu, không tiện ở lâu..."
Nói xong, xoay người mang theo đám gia tướng đã không còn chút ý chí chiến đấu nào rời khỏi, chỉ thấy Lưu tướng quân lạnh lùng nói: "tiều Hầu gia từ từ đã, chờ bản tướng hỏi cho rõ ràng rồi lại hồi phủ cũng không muộn."
Theo lời hắn, hai gã Kim Ngô Vệ tiến lên ngăn cản đường đi của Hồng An Thông.
lạnh lùng liếc nhìn Hồng An Thông vẻ mặt hồi hộp, lúc này mới quét mắt nhìn mọi người trong điếm, xoay chuyển ánh mắt, thấy được Tần Lưu bảo hộ bên cạnh Trịnh Cán, vội vàng chắp tay với Tần Lưu nói:
"Tướng quân cũng ở đây? Mạt tướng có lễ!"
Tần Lưu sợ hắn nhìn thấy Trịnh Cán, tiết lộ hành tung, vội tiến lên trước chắn cho Trịnh Cán ở sau, gật đầu nói: "Bản quan hôm nay mở tiệc chiêu đãi bằng hữu, không ngờ rằng lại gặp chuyện ngoài ý muốn này."
Gã họ Lưu này tạm thời còn chưa phát hiện ra Trịnh Cán ở phía sau Tần Lưu, hơi trầm ngâm, mới chậm rãi hỏi Tần Lưu: "Tướng quân có thấy Hồng tiểu hầu gia chủ động khiêu khích không?"
Tần Lưu gật đầu nói: "Không sai, đúng như Hồ cô nương nói, chính là Hồng An Thông cưỡng, cho nên mới khiêu khích trước."
Vương Định mắt hổ chợt lóe, tay vung lên nói: "Hồng An Thông một mình khơi mào sự tình, mạo phạm luật pháp, bắt lấy cho ta!"
Vừa dứt lời, một đám thành vệ như lang như hổ đã lao lên, ấn chặt Hồng An Thông xuống đất, trói chặt lại!
Hồng An Thông được nuông chiều từ bé, đâu có chịu được tra tấn thế này, hét lên như heo thiến, các gia tướng bên cạnh tuy rằng không ít, nhưng lại không ai dám phạm tội diệt tộc mà lên cứu.
Hồng An Thông giận dữ lớn tiếng mắng: "Lưu Hoài Đưucs, ngươi dám phạm thượng, cha ta sẽ không để yên cho ngươi đâu."
Lưu Hoài Đức lạnh lùng quát: "Việc còn chưa điều tra rõ, bản quan còn phải báo cáo lên hoàng thượng, ngươi cũng đừng mạnh miệng!
Nói xong, hừ lạnh một tiếng, sai đám lính kéo Hông An Thông như lôi heo ra khỏi lầu.
Nhìn theo Hồng An Thông cùng với mấy thi thể được đưa đi, trong tửu lâu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, một ít tạp dịch bắt đầu ra dọn dẹp giường chiếu bị hư hỏng cùng với rượu và thức ăn vương vãi, một số khách còn lại trong tửu lâu đều thấp giọng nghị luận một màn kinh người vừa rồi.
Hồ Xuân Hương lúc này cũng đã thấy được Tần Lưu thân hình cao lớn, nhẹ nhàng tiến lại, hơi cúi người hành lễ, cảm kích nói: "Hồ Xuân Hương tạ ơn tướng quân."
Tần Lưu bị Trịnh Cán đã vào chân một cái, hắn nhanh chóng cười bảo,
“ Cô nương không cần đã lễ, hay cô nương cùng vị Phạm công tử kia ngâm thơ đi, bản tướng muốn nghe,
“ Hay”
Đám người trong tửu lầu đồng thanh hô hào, từ lâu đã nghe Hồ Xuân Hương ứng đối hơn người nay mới có dịp, ai ai cũng phấn khích, Hồ Xuân Hương gật đầu nói:
“ Vừa rồi vì tiểu nữ mà có chuyện như thế này, tiểu nữ và Phạm công tử xin tạ lỗi, “
Nói đoạn nàng nhờ gia nhân chuẩn bị bàn tài sân khấu để chuẩn bị đối đáp thơ phú với khách nhân.
Một vị khách nhân ngồi lầu ba có vẻ là thương nhân đứng lên nói lớn:
“ Chư vị bữa tiệc hôm nay tôi mời, chúng ta hãy cùng xem tài thơ văn của Phạm Công tử, và Hồ cô nương”
“Hay”
“Hay lắm”
Vô số quan khách nhất loạt vỗ tay, Hồ Xuân Hương và Phạm Đình Hổ lên đài, chắp tay chào bốn phía, Hồ Xuân Hương nói:
“ Xin mời các vị quan nhân ra đề”
Một vị khách nhân đứng dậy chắp tay rồi nói:
“ Hồ cô nương, tại hạ xin lấy bức tranh trên tường kia làm đề”
Nói đoạn, hắn chỉ vào bức tranh lụa cách đó một quãng, bức tranh miêu tả một vùng sơn thủy hữu tình.
Vô cùng đẹp đẽ, Hồ Xuân Hương mỉm cười đọc:
Linh lung tứ bích liệt vân bình
Ngọc duẩn sâm si thuỷ diện bình
Tiệm giác Đào Nguyên sơn tác hộ
Chỉ tùng Ngư Phố thạch đồn binh
Tận giao Tạ khách du nan biến
Già mạc Vân Lâm hoạ bất thành
Dao vọng thuỷ cùng sơn tận xứ
Hốt nhiên xung xuất trạo ca thanh.
Dịch thơ:
Long lanh bốn phía rủ màn mây,
Nước phẳng lô nhô măng mọc dày.
Mới biết Nguồn Đào ngăn cửa đá,
Nào ngờ Bến cá có đồn xây
Mặc cho họ Tạ (1) xem đâu hết,
Dẫu có chàng Lâm (2) vẽ chẳng tầy.
Xa ngóng chân trời non lẫn nước,
Bỗng nghe chèo hát trỗi đâu đây.
(1), (2): Thời xưa có hai người
Tạ Linh Liên hiếu du sơn thủy.
Ngọc Vân Lâm hiếu họa sơn thủy
Nghĩa là: Tạ Linh Liên thích đi chơi xem non nước.
Ngọc Văn Lâm thích vẽ cảnh non nước.
Nàng vừa đọc dứt, đã có vô số tiếng vỗ tay vang lên:
“” Diệu”
“ Hồ cô nương quả là tài hoa hơn người”
Trịnh Cán gật gù, không hổ là nữ sĩ thơ hay, thơ hay,
Hắn liếc sang Phạm Đình Hổ, Lúc này Phạm Đình Hổ cũng nhìn vào bức tranh rồi đọc
Lan nhiêu tuỳ ý dạng trung lưu
Cảnh tỉ sơn dương cánh giác u
Sinh diện độc khai vân lộ cốt
Đoạn ngao tranh kị khách hồi đầu
Bằng Di diệp tác kình thiên trụ
Long Nữ thiêm vi hải ốc trù
Đại để Thuỷ Hoàng tiên vị cập
Cố lưu Nam điện củng kim âu.
Dịch thơ :
Giữ duềnh thủng thẳng phẩy chèo lan,
Sát núi càng hay cảnh lặng nhàn.
Mây cuốn bày ra lèn cứng cỏi,
Núi cao những ngóng đỉnh Toan Ngoan
Bằng Di chống cột e trời đổ,
Long Nữ thêm nêu sợ bể tràn.
Dấu ngựa Thuỷ Hoàng chưa đến đó,
Trời dành để giữ đất người Nam.
“Hay”
“ Cả hai đều tám lạng, nửa cân”
Cả đám trong Phượng Hoàng lâu lại nhao nhao bình phẩm, giục thưởng rối rít.
Trịnh Cán ngồi dưới cũng vỗ tay không ngừng, quả nhiên không phải tầm thường.
hôm nay ra ngoài quả thực là mở mang tầm mắt.