Thu Phục Phạm Đình Hổ
Hoàng đế Đại Việt, Trịnh Cán ngồi trên chiếc kiệu lớn từ từ đi về phía Dao Quang các, vừa đi vừa nghĩ ngợi, tảo triều sáng nay hắn đã công bố muốn lập Vương Liên làm Huệ Phi, nhưng hắn đã quên mất một điều, chữ Huệ chính là tên húy của mẹ hắn, khiến hắn phải một phen giải thích, cuối cùng triều thần quyết định, phong Vương Liên làm Như phi.
Tuy nhiên quan hệ giữa nàng và mẹ Trịnh Cán sau việc này sợ rằng không mấy tốt đẹp, Tiếp theo nữa là hắn hôm nay nói sau này sẽ cho nữ nhân thử đảm đương một số trách nhiệm của quan phủ, tuy quan viên trong triều không ai lên tiếng phản đối, nhưng hắn xem ra động thái vẫn hơi miễn cưỡng, tuy tạm thời các lão thần thủ cựu không nói gì, nhưng Trịnh Cán nhìn qua, khi hắn nói điều đó ngay đến Lê Quý Đôn cũng phải nhăn mặt, đủ thấy tâm ý của các đại thần rồi.
Nghĩ đến đây, Trịnh Cán ngã lưng dựa ra sau, toan tính làm cách nào để chế tạo súng trường, thuyền chiến và áp dụng nó vào lĩnh vực quân sự, hắn còn muồn cải cách nhiều nữa, tuy nhiên, hãy bắt đầu từng chút một, Nữ y quán đầu tiên cũng đã bắt đầu được xây dựng, hắn đưa vào đó các tri thức của đời sau, như dùng đồ trắng, có giường bệnh và các phòng khám riêng, lập sổ y bạ, Muốn đất nước đi lên, trước hết phải bắt đầu từ những chuyện này.
Đúng lúc này, một Tiểu Thuận Tử theo hầu cung kính bẩm báo:
"Bệ hạ, đã đến rồi ạ, bệ hạ có cần truyền triệu Đỗ tướng quân kiến giá?"
Trịnh Cán bước xuống kiệu đi nhanh vào nội điện, gật đầu hạ lệnh: "Gọi vào đi!"
Đỗ Hà thập thõm không yên đi vào đại điện, hít một hơi sâu ổn định lại tâm trạng, quỳ xuống hành lễ: " tham kiến bệ hạ!"
TRịnh Cán gật đầu:
“ Tên Phạm Đình Hổ bữa trước đâu.”
Đỗ Hà, vội bẩm báo: "Hắn đang ở bên ngoài, thần sẽ đưa hắn vào ngay." Dứt lời, vội quay lưng bước nhanh rời khỏi đại điện.
Phạm Đình Hổ đứng đợi bên ngoài, hít một hơi sâu không khí trong lành, nhìn xuống bên dưới thấy các thị vệ lăm lăm giáo mác sáng choang trên tay ngay hàng thẳng lối, khí thế uy nghiêm, nghĩ tới giờ đây mình đã đứng trước cung điện của hoàng đế Đại Việt, trong lòng cồn cào, muốn hét to một tiếng để bày tỏ lòng phấn khích.
Đang lúc suy nghĩ, chợt nghe một tiếng gọi vang lên sau lưng: "Hoàng thượng khẩu dụ, truyền Phạm Đình Hổ vào điện tấn kiến!"
Trịnh Cán ngồi chễnh chệ trên ngai rồng, nghe ngoài điện vọng đến tiếng bước chân quen thuộc, Đỗ Hà ung dung bước vào, theo sát sau lưng là Phạm Đình Hổ thần thái cung kính, chỉ thấy hôm nay hắn mặc y phục xanh lục, khoác thêm chiếc trường bào xám bên ngoài, đầu đội khăn xếp, ánh mắt không giấu được vẻ phấn khởi.
Lúc này Phạm Đình Hổ bước khép nép sau lưng Đỗ Hà, cúi đầu nhìn xuống đất, bộ dạng trang nghiêm không dám tỏ ý bất kính, thỉnh thoảng cơ thể lại khẽ run lên, bước chân hơi rời rạc, chợt thấy Đỗ Hà dừng bước, dõng dạc hô to:
"Tâu bệ hạ, Phạm Đình Hổ tấn kiến!"
Phạm Đình Hổ đã vào đến đại điện, tâm trạng thấp thỏm lo âu, quỳ xuống hành đại lễ xong, dập đầu hô to: "Thảo dân Phạm Đình Hổ tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Hành lễ xong, Phạm Đình Hổ vẫn quỳ tại chỗ không dám đứng dậy, đợi người ngồi trên ghế rồng lên tiếng.
Nói thật lòng, Phạm Đình Hổ chả mấy tin tưởng vị Vua trẻ tuổi sẽ tiếp nạp ý kiến của mình, nếu không cẩn thận làm hoàng đế nổi giận, không những khó giữ tính mạng, ngay cả gia tộc cũng khó tránh bị liên lụy.
Nghĩ đến đây, tâm trạng háo hức vừa rồi giảm đi một nửa, nhưng lúc này cũng không đến lượt hắn hối hận nữa rồi, đành quỳ đó chờ đợi giây phút quyết định vận mệnh của mình.
Trong lúc lo lắng, chợt nghe một giọng nói quen thuộc cất lên: " mau đứng dậy đi! Trẫm đã từng nghe khanh nói chuyện rồi, cũng từng gặp mặt khanh rồi, không cần căng thẳng “
Phạm Đình Hổ giật mình sợ hãi, vội đứng dậy run rẩy nhìn về phía ghế rồng, thấy ngay một khuôn mặt quen thuộc, chính là người cùng Đỗ Hà xuất hiện ở Phượng Hoàng Lâu, trong nhất thời há hốc miệng không biết nói gì, lắp bắp:
"Hoàng thượng, ngài chính là hoàng thượng.."
Trịnh Cán mỉm cười
“ Tất nhiễn, trẫm chính là trẫm, là trẫm đã làm ngươi sợ rồi, ha ha..
Phạm Đình Hổ toàn thân run rẩy, bò bằng gối lên phía trước, dập đầu cái mạnh nói: "Phạm Đình Hổ khi trước mạo phạm Long uy, xin bệ hạ thứ tội, “
Trịnh Cán gật gù, từ tốn nói: "Ngươi mau đứng dậy, chuyện cũ không tính, sau này trẫm sẽ sắp xếp cho khanh góp sức tại Quốc Tử Giám trước, khanh thấy thế nào?"
Phạm Đình Hổ giật mình kinh ngạc, không ngờ hoàng đế lại muốn mình vào trường Đại học đầu tiên mà hoàng thượng lập này, hưng phấn nói: "Phạm Đình Hổ nhất định không phụ lòng kỳ vọng của bệ hạ! Phạm Đình Hổ có mắt như mù, hôm đó dám mạo phạm thánh giá, thật là đáng chết..
Trịnh Cán cười ha hả vui vẻ, xua tay nói: "Trẫm đã nói qua, ngày đó không nhắc, những lời khanh nói hôm đó rất có lý, trẫm cảm thấy khanh là người tài hiếm có nên mới truyền triệu khanh vào cung nói chuyện tỉ mỉ hơn."
Phạm Đình Hổ nghe vậy vội cẩn thận nói: "Phạm Đình Hổ phát ngôn bừa bãi, bệ hạ không giáng tội đã là khai ân rồi."
Trịnh Cán thấy hắn tỏ ra khúm núm e dè, hoàn toàn mất đi khí khái hôm đó, thở dài nói: "Khanh là người mang hoài bão lớn, đâu cần mang thái độ dè dặt như thế đối mặt với trẫm.
Trẫm gọi khanh đến đây chính vì chí hướng bao la của khanh, nếu khanh chỉ là một kẻ tầm thường mưu cầu công danh lợi lộc thì trẫm cũng không cần gặp khanh rồi."
Phạm Đình Hổ rùng mình một cái, trong lòng vừa cảm kích vừa kinh ngạc, hổ thẹn nói: "Phạm Đình Hổ thân phận thấp hèn, nay được thiên tử để mắt, Phạm Đình Hổ không có thứ khác, chỉ có một bầu nhiệt huyết hết lòng tận trung với bệ hạ.."
Nói đến đây, một trang nam tử đầu đội trời chân đạp đất đã xúc động nước mắt tuôn trào, nói không ra tiếng.
Nhìn bộ dạng kích động không thể kiềm chế của Phạm Đình Hổ, Trịnh Cán thở dài một tiếng, chậm rãi giải thích: "Đại Việt ta lấy phát triển đất nước làm trọng, trẫm thấy ái khanh tư tưởng tiến bộ, Nam nữ bình quyền mà khanh nói không phải ai cũng nghĩ ra được, không biết khanh có bằng lòng phục vụ cho Đại Việt không? Hiện nay tuy chiến loạn khắp nơi, nhưng cũng chính là lúc đấng nam nhi kiến công lập nghiệp, chiến công của đại việt ta không nhất thiết phải ra xa trường mới có,."
Trịnh Cán cẩn thận né tránh nói đến nguy cơ đang đối mặt của Đại Việt, vẽ ra trước mắt Phạm Đình Hổ một tiền đồ sáng lạng, thầm lôi kéo hắn góp sức vì mình, đối với loại người mang tài năng trong mình mà không được trọng dụng, nhất là vào thời đại chủ nghĩa anh hùng cá nhân được đề cao, chỉ đơn giản hứa hẹn quyền lực và vinh hoa phú quý chưa chắc có tác dụng, chỉ khi mang tấm lòng chân thành ra mới có thể thuyết phục nhân tâm, để họ bán mạng cho mình, vì thế những lời vừa rồi của Trịnh Cán khiến Phạm Đình Hổ xúc động không nói nên lời.
Nhìn theo bóng lưng Phạm Đình Hổ rời khỏi đại điện, Trịnh Cán thở dài một tiếng, không biết một số nhân vật kiệt xuất của thời này nữa hiện đang ở đâu? Nếu có thể sử dụng họ thì thật tốt.
Lúc này, Đỗ Hà liếc nhanh về hướng Phạm Đình Hổ vừa rời khỏi, cẩn thận dò hỏi: "Bệ hạ, có thật là sắp xếp người này vào Quốc Tử Giám?"
Trịnh Cán gật đầu xác nhận:
Đỗ Hà vẫn cảm thấy không an tâm, nhíu mày nói: "Bệ hạ, người này thậm chí còn chưa đỗ kỳ thi đình, chỉ e hắn không có mấy kiến thức cả, để hắn vào đó, thân e là..”
Trịnh Cán, bình thản nói:
"Trẫm biết rồi, khanh lui xuống trước đi!, à, truyền khẩu dụ của trẫm, đưa Hồ Xuân Hương vào quốc tử giám, cho nàng làm cùng tên Đình Hổ kia, phong cả hai làm Tòng lục phẩm, Quốc tử giám học chính"
Dứt lời, Trịnh Cán đứng dậy đi khỏi đại điện.
Tần Lưu thấy Trịnh Cán bước ra, vội hối hả chạy nhanh tới, Trịnh Cán hỏi: ", xảy ra chuyện gì mà ngươi hốt hoảng thế?"
Tần Lưu bủn rủn tay chân, quỳ xuống thở hổn hển nói: "Hoàng thượng, vâng ý chỉ của Hoàng thượng thần đi điều tra những người mà Phạm Đình Hồ đã tiếp xúc.."
“ Rồi khanh thu được gì”
Trịnh Cán hỏi:
“ Hồi bẩm Hoàng thượng, mối quan hệ của Phạm Đình Hổ hết sức phức tạp nhất thời chưa điều tra được, nhưng thần và anh em Ảnh vệ lại vô tình khám phá ra một chuyện”
“ Chuyện gì khanh mau nói”
"Bệ hạ, Vì Phạm Đình Hổ có ghé qua rất nhiều nhà Vương Công đại thần viết thư pháp, nên chúng thần cũng đến theo tận nơi, Đêm qua, chúng thần thấy người nhà của Côn Quận Công, mang theo vàng bạc mỹ nữ, đi dâng tặng, một số đại thần, thậm chí tặng cả cho một số chỉ huy sứ, cẩm y, kim ngô vệ “
Trịnh Cán thót tim một cái, Côn Quân Công Trịnh Bồng chính là dòng chính đức cao vọng trọng, hơn nữa còn là cháu của chúa Trịnh Giang, thuộc về chính thống, nếu năm xưa Trịnh Giang không bị phế thì còn chưa đến lượt Trịnh Sâm lên ngôi chúa., mình thân làm hoàng đế cũng không thể lơ là cảnh giác.
Lần này Trịnh Bồng tiếp cận mua chuộc nhất định có âm mưu gì đó, may mà gần xảy ra chuyện này mới tình cờ phát hiện ra, Chỉ là hắn làm vậy nhằm mục đích gì chứ? Hắn chẳng lẽ muốn lên ngồi Ngai vàng ư.
Nghĩ đến đây, Trịnh Cán cố giữ bình tĩnh, thản nhiên nói: "Thật không ngờ Côn quận công lại hào phóng như thế, việc này khanh cứ kệ hắn đi."
Tần Lưu vẫn lo lắng nói
"Hoàng thượng, thần cho là việc này không thể xem thường, bọn chúng đây là muốn mua chuộc nhân tâm”..
Trịnh Cán nghe hết tin chấn động này đến tin chấn động khác, hồi lâu vẫn chưa định thần lại, không ngờ Trịnh Bồng lại có ý định với mình, Thôi được nếu ngươi đã muốn chơi thì trẫm chơi với ngươi,