Trịnh Nguyễn Tranh Hùng


**Thiên Tử Tuần Du
**
Qua ngày Hôm sau, Trong triều hội Lê Quý Đôn tâu với Trịnh Cán rằng con đường trường sơn đã sắp sửa hoàn thành, chiếu theo tiến độ này, chưa đến hai tháng nữa sẽ xong tất cả mọi việc, nếu như con đường này được đưa vào hoạt động, sự tình của các tỉnh phía nam từ nay Trịnh Cán càng nắm chắc
Trịnh Cán nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ:
“Nhanh như vậy sao”
Lê Quý Đôn lại đáp:
“Bẩm Hoàng thượng, lẽ ra không xong nhanh như vậy, vì có rất nhiều đoạn cực kỳ khó làm, công tượng phải treo mình vào núi đá, đục từng chút một, thế nhưng, có thiên lôi hàng mới của quân khí giám, việc phá núi đã không còn vất vả như xưa, tất cả là nhờ hồng phúc của triều ta”
Bá quan cùng đồng thanh đáp:
“Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng”
Trịnh Cán cả cười, phất tay:
“Đó chính là nhờ trong nước đoàn kết, quân thần một lòng, trẫm có tài đức gì mà dám nhận”
Ngừng một lát Trịnh Cán lại nói:
“Như vậy đi, tháng sau, giao cho Khâm thiên giám chọn ngày, trẫm sẽ cùng một số ái khanh đến đó tế trời, thứ nhất là thăm thú dân tình, thứ nhì là trẫm cũng muốn Bách tính phương nam biết được, trẫm không thiên vị bên nào cả”
“Hoàng thượng anh minh”
….
Trong phủ của Côn Quận Công hôm nay bất ngờ gia tăng phòng bị, rất nhiều lính gác đứng khắp mọi nơi, nghe nói thứ phi của quận công gia mở tiệc đón tiếp rất nhiều mệnh phụ phu nhân đến vấn an thứ phi,
Mới sáng sớm đã có hơn chục cỗ kiệu đi đến, dân tình kinh thành đã nhanh mắt nhận ra, đó đều là kiệu của những cáo mệnh phu nhân được triều đình sắc phong hẳn hoi, để được triều đình sắc phong thì thân phận không hề nhỏ, thế nhưng trái với vẻ đó, khi vào trong phủ, thì tất cả các cỗ kiệu này đều đi vòng về hướng thư phong của Côn Quận Công mà không phải hậu viện của vị quận công gia đáng kính.
Càng bất ngờ hơn nữa, chính là từ trong những cỗ kiệu chui ra nào đâu có thấy mệnh phụ phu nhân, nếu có ai ở đây thì nhất định sẽ há hốc cả mồm, không ngờ trong kiệu lại toàn là các bậc thân vương hoặc cao quan hiển quý, có thể kể đến như, Ứng Quốc Công Trịnh Thịnh, Chiêu Quốc Công Trịnh Thiên Ba, Hoài Nam Hầu Trịnh Tự, Thị Lang Binh Bộ Hứa Kiến Xương, Cửu Môn Đề Đốc Lưu Thủ, không chỉ có lục bộ cửu khanh , vương công đại thần, trong đám kiệu còn có thủ lãnh thái giám Tô Khắc,
Tất cả sau khi lén lút ra khỏi kiệu ở một chỗ quanh, tất thảy đều đi theo người nhà của Côn Quận Công và một mật thất nhỏ, không ai biết đám người ở trong đó bàn luận chuyện gì, thế nhưng khi ra ai nấy cũng đều mặt mày hớn hở như bắt được vàng, sau khi dùng cách cũ hồi phủ thì bắt đầu điều binh khiển tướng,
……..
“Các ngươi nói thật không”
Trịnh Cán đang ngồi trong thư phòng hỏi đến một tên Chu Tước, tên này được hỏi đến thì không dám trậm trễ vội vàng nói:
“Bẩm Hoàng Thượng không thể nào sai được ạ, chính mắt thuộc hạ nhìn thấy, họ đi vào mật thất còn họ ở trong đó bàn luận chuyện gì, nhất thời Ảnh vệ vẫn chưa tra được”
Trịnh Cán lắc lắc đầu, hắn cũng không nghĩ là sẽ tra ra được gì, Ảnh vệ có thể làm đến mức này cũng đã tốt lắm rồi, nghĩ đoạn hắn hạ lệnh:
“Tần Lưu, Đỗ Hà”
“Có mạt tướng”
Trịnh Cán nghĩ một lát rồi đáp:
“Hai Khanh gia tăng phòng bị trong cung, bất cứ gió thổi cỏ lay đều phải thông báo cho trẫm biết”
Kế đến hắn nói với tên ảnh vệ đang quỳ trước mắt, :
‘Ngươi hãy theo dõi kỹ Côn Quận Công, có việc gì lập tức hồi báo”
“Tuân lệnh”
Còn lại một mình, Trịnh Cán đi đi lại lại trong điện, theo lý mà nói, Côn Quận Công tụ họp quý tộc, hơn nữa lại lén lén lút lút, dùng hậu cung làm lá chắn, thì có một cách giải thích đó là mưu đồ chuyện xấu, thế nhưng chuyện này là gì, ảnh vệ của hắn lại chưa điều tra được, xem ra chỉ còn một cách đó là theo sát những nhà kia xem chúng làm gì mà thôi, nghĩ như vậy, Trịnh Cán như nói một mình trong điện:
“Truyền lệnh trẫm đến các đơn vị chu tước, gia tăng điều tra, nhất là những nhà kia, đều phải để ý nhất cử nhất động”
Hắn nói xong rồi cũng không để ý gì nữa.

cùng lúc đó, trên nóc đại điện, một bóng đen mang tiêu ký chu tước trên vai nhanh chóng phá không mà đi, mang theo lệnh của Trịnh Cán đi đến toàn thành,
………….
Thiên tư tuần du chính là việc lớn, không phải nói muốn đi là đi ngay được, có rất nhiều thứ cần phải thương lượng, có rất nhiều thứ cần phải bàn bạc, phải lên phương án bảo vệ, phải chuẩn bị hậu cần, Các địa phương nơi sa giá đi qua đều phải được biết tin trước một tháng để chuẩn bị đón tiếp.

mọi việc đều được làm hết sức cẩn thận, không hề có chuyện qua loa đại khái, cho nên từ lúc phát lệnh, đến lúc lên đường, cả hoàng cung chuẩn bị mất hơn một tháng mới xong.
Gần cuối năm 1796 Thiên tử Đại Việt Trịnh Cán tuần du phương nam, Ngoài thiên tử Trịnh Cán còn có Như phi nương nương, một số đại thần quyền cao chức trọng, như Nguyễn Hữu Chỉnh, Bùi Danh Toại…, còn có ba ngàn Ngự lâm quân, hơn ba trăm cung nữ thái giám, cùng với hơn sáu trăm con ngựa và xe ngựa.

trong sử của Nhà Trịnh sau này có viết.
“Năm đó Thánh Tổ Hoàng Đế tuần du phương nam, để tránh lãng phí quốc lực trong nước đã ra chiếu chỉ: “ Trẫm nói rằng đi tuần du, nhưng chỉ là đi thăm hỏi phong tục, quan sát phong cảnh, tuần du miền Nam, thanh sạch mà đến, ân đức dồi dào.

Càng nhớ tới vùng Quảng Nam, Quảng Ngãi và các trấn phía trong nhân tài tụ hội.

Tiên đế cũng đã từng nhớ mong trong đó nhiều lần, Cho nên trẫm muốn đến để lễ nghĩa thấm nhuần rộng khắp, luật lệ ít lời, ban ơn mưa móc, lệnh cho các trấn, châu, phủ, không được huy động sức dân, làm giảm ngân khố mà đón rước linh đình, nếu làm trái lệnh nhất nhất theo quốc pháp mà trị tội".
Nhân dân và các quan khi nhận được chiếu chỉ này đều ngựa cổ lên trời mà khen Trịnh Cán chính là một trong những minh quân hiếm thấy, Đức sánh cổ kim, không ai bì kịp, nhưng đó là chuyện của hàng trăm năm sau, Hiện tại Trịnh Cán đang ngồi trong long sa cùng với Như phi, cả hai đang ngắm nhìn phong cảnh qua cửa sổ.
Trịnh Cán chợt nói:
“Ái phi, quê nhà của nàng cũng nằm trên con đường này đúng không?”
Như phi gật đầu vâng dạ:
“Thần thiếp quê ở xã Tĩnh Diệm, huyện Hương Sơn, phủ Đức Quang, trấn Nghệ An ”
Trịnh Cán gật đầu rồi lại nói:
“Lần này đi tuần du Trường Sơn Lộ chính là bắt đầu tại Trấn Nghệ An Nàng có muốn về đó thăm thú một chút “
Như Phi đáp:
“Hoàng thượng Ban ơn, thần thiếp rất cảm tạ, tuy nhiên người nhà đã được huynh đệ thần thiếp đón ra kinh thành hết rồi, ở quê thực cũng không còn ai thân thích, Vương Liên không dám vì tư nhân mà làm ảnh hưởng đến quốc sự của Hoàng Thượng”
Trịnh Cán cười cầm lấy tay Như Phi rồi nói:
“Ái phi quá lời, chúng ta là vợ chồng có gì phải như vậy, nếu nàng không thích ồn ào, khi đến đó, chúng ta cải trang đi thăm thú một chút là được”
Như Phi nép vào lòng Trịnh Cán rồi nói khẽ:
“Vậy thần thiếp xin nghe Hoàng Thượng”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui