* Quê Nhà Như Phi*
Vừa vào đầu Nghệ An, trời bắt đầu mưa xối xả, nước lên rất nhanh, nếu như trong vài ngày tới mà mưa không tạnh thì chưa biết chừng sẽ có lụt lội, đấy là ở khu vực này đã có rất nhiều con đê ngăn lũ, nếu như không có những con đê này, không biết bách tĩnh sẽ chịu khổ thế nào, tuy nhiên trời không chiều lòng người, Trịnh Cán vừa đến quê nhà của Như Phi thì mưa lớn không thể đi được, không còn cách nào khác Trịnh Cán cùng đoàn người đành phải nghỉ lại trong Thành Cẩm Sơn.
Cùng lúc đó, có một nhóm người đang lặng lẽ vào Cẩm Khê bên cạnh huyện Hương Sơn, tất cả đều hướng đến phủ nha của Tri huyện
Bọn họ đều ăn mặc bình thường nhưng cơ thể hơi mập mạp, nhìn kĩ thì ai nấy đều đeo một rất nhiều trang sức quý báu trông không hợp với quần áo của mình.
Hiển nhiên bọn họ đã cải trang trước khi đến, nếu giới quyền quý của Trấn Nghệ An có mặt tại đây thì sẽ nhận ra mấy người này đều là nhà buôn lớn của trấn hơn nữa còn có cả thái giám thu thuế, vận chuyển sứ và một số quan lại quan trọng tại đạo này.
“Lão Triệu, bây giờ làm sao đây? Mưa cực kỳ lớn, mà Quan viên của Hộ Bộ và Công Bộ đã đến phủ điều tra thủy lợi và kho lương thực, hơn nữa Sa gia của Hoàng Thượng cũng đang ở đây, tuy chỉ là đi ngang qua nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
Án Sát Sứ đại nhân đã gửi tin muốn lấy ngân lượng từ chỗ của chúng ta để lấp đầy kho lương thực cho sớm.” Một tên nhà buôn họ Lưu nói với vẻ vô cùng khó xử.
Những chủ hiệu khác cũng tỏ vẻ buồn rầu, cảm thấy việc này cực kì khó khăn.
Sắc mặt của Tri Phủ Hương Khê cũng không dễ nhìn là bao, ông ta nhíu mày: “Quan viên triều đình từ sa đến chắc không thể nào điều tra ra cái gì, hơn nữa An Sát sứ đại nhân cũng không có quyền đó, chỉ có thể từ chối ông ta.”
“Lão Triệu, nói thì là vậy nhưng suy cho cùng thì Đặng đại nhân vẫn là Án sát sứ phụ trách Trấn Nghệ An, nếu như từ chối ngài ấy thì sau này sẽ gian nan lắm.
Quan trọng hơn, tôi sợ Đặng đại nhân sẽ không chịu buông tha.” Ông chủ Lưu tiếp tục nói, các chủ hiệu khác đều gật đầu tán thành.
Ngay cả Từ Công công chuyên thu thuế cho triều đình ở Nghệ An cũng gật gù
Đặng Tử Giang không có quyền điều tra thật, nhưng nói đi nói lại thì ông ta vẫn là Án sát sứ của Nghệ An nên không thể làm mích lòng.
Hơn nữa bọn họ cũng sợ chuyện kho lương thực liên lụy đến.
Bọn họ biết rõ bây giờ không đưa ra được đồng nào, càng đừng nhắc đến việc bù vào chỗ khuyết lớn trong kho lương thực.
tiền đã mang đi nơi khác hết rồi
Từ Công công đang ngồi bổ sung thêm: “Lão Triệu, nếu cứ mưa thế này thì cái gì cũng không nói trước được, nếu có lũ lụt thật thì chuyện kho lương thực sẽ bị bại lộ, lỡ như triều đình yêu cầu hỗ trợ cho nạn thiên tai...”
Bọn họ đều biết rõ kết quả cuối cùng.
Hiển nhiên chuyện kho lương thực thiếu hụt không thể lừa được đám đang ngồi ở đây, thậm chí bọn họ còn lén lút giúp Đặng Tử Giang làm nhiều chuyện, qua đó nhận được rất nhiều thứ tốt.
Đám này có khả năng tránh né khi chuyện thiếu hụt bị phát hiện, nhưng sợ nhất là chuyện xảy ra sau đó kìa.
Lúc này bọn họ còn chưa biết thông qua ảnh vệ, Hộ bộ thượng thư đã biết chuyện kho lương thực từ lâu, cho nên mới đến điều tra bằng không sẽ càng hoảng loạn và luống cuống hơn.
Sao Triệu Đắc không biết chuyện như thế này chứ? Bởi vì ông ta biết nên sắc mặt mới khó coi đến vậy.
Ông ta quan sát mấy người trước mắt một lát rồi hỏi: “Hiện tại kho bạc có thể thu lại bao nhiêu ngân lượng tập trung?”
Ông ta vừa dứt lời thì sắc mặt của những người khác đều trắng bệch, cuối cùng chủ hiệu Lưu ngượng ngùng trả lời: “Lão Triệu, đâu phải ông không biết hiện giờ bạc ở đâu...!đâu còn tập trung được bao nhiêu ngân lượng.”
Cũng trách bọn họ thực hiện một mối làm ăn lớn với quyền quý Kinh thành và đại thanh, đã giao tiền thì sao đòi lại được?
Huống chi e là việc đột ngột rút lại số bạc đó sẽ làm ảnh hưởng đến cả trấn Nghệ An này, công sức kinh doanh bao nhiêu cũng coi như mất
“Bây giờ chúng ta không còn cách gì nữa, có thể thu về bao nhiêu bạc thì cứ thu bấy nhiêu, trước hết cứ để sổ sách trông bình thường rồi hẵng tính tiếp.” Triệu Đắc nhanh chóng ra quyết định.
Vừa nói lão vừa thầm rủa trong lòng, ai bảo kho lương này lại đặt trong huyện của lão, có nhiều chuyện lão cũng nhúng tay vào, muốn rút ra cũng không kịp nữa rồi
“Lão Triệu...!phải làm vậy thật à? Chẳng lẽ chúng ta không thể chọn cách khác sao? Nhóm quyền quý Kinh Thành đó có cách gì khác không? Bằng không chúng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng lắm.” Từ Công công nói với vẻ đau khổ.
Tiền bạc trong kho của lão cũng đã cạn, nếu hoàng thượng hỏi đến thì liệu lão còn sống được không cũng khó nói,
Việc thu hồi tiền chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của lão, nói không chừng mấy năm qua sẽ xem như làm không công mất.
Triệu Đắc lạnh lùng liếc nhìn mọi người quanh đây, kế đó hạ giọng hỏi: “Hiện giờ nạn lớn đã rơi xuống đầu rồi, phải né nó trước mới tính tiếp được.
Các ông không nghĩ ra à? Trời mưa hoàng thượng không đi tiếp được đang ở lại đây, nếu hoàng thượng muốn đi kiểm tra thì làm sao hơn nữa lấy gì đảm bảo chỉ là Hoàng thượng đi ngang qua”
Mọi người cùng cau mày suy nghĩ, lẽ nào Trịnh Cán thật sự đến vì kho lương chiến lược này mà không phải vì trường sơn lộ
………………
Kinh thành Thăng Long, phủ của Côn quận công
“Bẩm Lão gia, đúng là như vậy.
hiện tại mưa lớn sa giá của Hoàng thượng không đi tiếp được đang mắc lại tại trấn nghệ an.”
Côn Quận Công ngồi trên thái sư ỷ cau mày suy nghĩ, lão đang nghĩ đến rất nhiều chuyện, từ chuyện tổ tiên lão bị cướp mất ngôi chúa, cho đến truyện Trịnh Sâm bị ám sát, rồi Trịnh Tông cũng chết, rồi đến chuyện gần đây Trịnh Cán thu lại đất đai cắt giảm bổng lộc của hoàng gia, và các vương công quý tộc, Nghĩ đến chuyện hàng năm bớt đi bao nhiêu tiền của lại khiến lão không nhìn được, nghĩ ngợi một lúc lâu, lão nói với tên đang quỳ trước mặt
Lão ta dặn dò: “Chuyện ở Trấn nghệ an ngươi mau đi mời các đại nhân đến đây, nói rằng bản quận công có việc cần bàn, chuyện này cũng nhanh chóng nên kết thúc.
Mấy chục năm qua Trịnh Bồng chưa từng ra tay, nhưng hiện tại, lão không thể suy nghĩ nhiều như vậy được nữa.
TRịnh Cán đã lấn đến trên đầu lão, nếu lão không làm gì, thì sợ rằng dòng chính của lão hỏng mất,
……….
Hà Tĩnh
“Hoàng thượng, chuyện kho bạc và kho lương thực Trấn Nghệ thiếu hụt là như thế nào?” Như phi khi nghe ảnh vệ báo cáo liền hỏi.
Nàng từ nhỏ lớn lên tại đây nên biết rất rõ kho này, đây là nơi tích trữ lớn của triều đình thường dùng để cứu trợ hoặc phục vụ chiến đấu, lúc nhỏ có lũ nàng cũng từng theo anh chị xếp hàng ở kho nhận lượng, trong lòng ngạc nhiên khôn tả.
Kho bạc và kho lương thực này mà cũng có người động chân động tay ư,
Trịnh Cán nói “Việc này, mấy hôm trước ảnh vệ đã báo cáo, Trẫm đã cử bộ hộ xuống điều tra, nếu như tham ô ít, trẫm cũng mở mắt nhắm mắt cho qua, thế nhưng nếu ảnh hưởng đến việc cứu tế và chiến hỏa, bọn chúng chớ trách trẫm xuống tay ác độc,
Kho bạc và kho lương thực của Hà Tĩnh là nơi tích trữ bạc từ các vùng đất mới chiếm được của Viêng Chăn dính tới tiền tài của triều đình, cho nên khi nghe ảnh vệ báo tin Trịnh Cán không dám xem thường tức tốc cử quan viên bộ hộ xuống thị sát, việc đắp đê làm đường và quản lý kho bãi
Trịnh Cán hắn nghĩ đến đây thì cầm tay Vương Liên, cười an ủi: “Đừng lo lắng, chuyện lũ lụt và kho bạc, kho lương thực sẽ có biện pháp giải quyết thôi.”
Nếu thực sự các trấn miền trung Lũ lụt thì đó là đại sự triều đình, không phải chuyện đùa, Trịnh Cán đã thấy lũ lụt ở hiện đại, nhà hắn ở thủ đô mà cũng còn thường xuyên bị ngập nữa là những vùng như thế này, cho nên hắn tuyệt đối không dám xem thường.
Có điều, Trịnh Cán thật sự không ngờ Chuyện của hai cái kho này suýt nữa vượt ra khỏi sự kiểm soát của hắn,
Một ngày sau cuộc nói chuyện với Ảnh vệ, đám người bộ công và bộ hộ dẫn đầu là Hữu Thị Lang bộ hộ Dương Thận, tả thị lang công bộ Vũ Thành Đô đến xin vào yết kiến,
Điều này khiến Trịnh Cán trở nên nghi ngờ, một việc như thị sát kho tàng, giám sát thủy lợi, cũng không nhất thiết cần báo cáo lên hắn mới phải, cho dù bọn chúng muốn nịnh hót hắn cũng là hoàn toàn không cần thiết, không biết là có chuyện gì.
Nếu bọn họ đã đích thân đến, Trịnh Cán cũng không có lý do từ chối gặp mặt, hắn nói với Tiểu Thuận Tử:
“Cho truyền bọn họ vào”