Tin mới
“Ngươi nói có thực không”
Trịnh Cán ngồi trên ghế, ngờ vực hỏi tên ảnh vệ đang quỳ dưới đất, tên này cung kinh đáp:
“Bẩm Hoàng thượng, đúng là như vậy, binh sĩ của Trấn nghệ An đến ngày một nhiều đã bắt đầu phát huy tác dụng”
Binh sĩ đến đây nhiều, cố nhiên đoạn đê vỡ sẽ được giải quyết, tình hình lũ lụt cũng sẽ nhờ đó mà bớt căng thẳng, thế nhưng Trịnh Cán lại cảm thấy việc này có gì đó không bình thường, nhất là chỗ nào chưa bình thường, hắn lại không nghĩ ra được,
Nguyễn Hữu Chỉnh đứng cạnh nói: “Bẩm hoàng thượng, Hiện giờ Nghệ An đang gặp lũ, việc gấp phải tùy cơ ứng biến, cũng không có gì đáng nói thế nhưng theo ý vi thần vì binh sĩ ra vào đông đúc khó có thể theo dõi thần lo sẽ xảy ra chuyện.”
Trịnh Cán gật đầu, Đến Nguyễn Hữu Chỉnh cũng nghĩ như hắn Còn chuyện lo cái gì thì hắn không thể nói rõ được, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được thôi.
Trịnh Cán gõ gõ bàn: “Hữu Chỉnh trẫm đang lo rằng những binh sĩ này...!không đến cứu trợ thật mà có ý đồ khác à?”
Côn Quận Công, Nguyễn Hữu Chỉnh vừa nghĩ vậy thì gương mặt hiền lành không khỏi lộ vẻ đề phòng, lần này tuần du phương nam, Hoàng thượng mang đi ba ngàn cẩm y vệ, thế nhưng dù cẩm y vệ có võ công cao cường đến đâu thì cũng chỉ có từng đó, cũng không thể lấy ít địch nhiều, nếu như Quân nghệ an đến đây có ý đồ, thì khó mà nói trước được.
Trịnh Cán cũng đang nghĩ đến điểm đó, tiếp theo nên làm cái gì đây
……….
Mưa vẫn tuôn xối xả, Trịnh Cán đã cùng với đám cận thần chuyển sang một nơi ở khác, đây là một căn nhà có địa thế cao hơn.
Mưa lớn như vậy vào thời điểm này khiến trong lòng hắn trĩu nặng, còn phải chết bao nhiêu người nữa
Từ những tin tức tình báo do Ảnh vệ trình lên, và đám người vũ thành đô báo cáo, có thể thấy tình hình đã khá hơn rất nhiều.
thế những Trịnh Cán còn đang lo chuyện khác, mưa to không biết đến bao giờ mới tạnh, hắn dự định ngay đêm nay sẽ hồi kinh, không thể để thế cục kinh thành không trong lòng bàn tay hắn
------------
Võ Tiến Lương khi còn trẻ từng là một kẻ giỏi võ nghệ, năm xưa từng đi theo đại tướng Hoàng Ngũ Phúc đánh đông dẹp bắc, lập được nhiều chiến công hãn mã, Hắn thăng tiến từ một tiểu tốt cho đến tước vị hiện tại hoàn toàn là nhờ vào năng lực, cho nên hắn rất ghét đám con ông cháu cha, chính vì vấn đề này, nên sự giao thiệp trong triều của hắn không nhiều lám, thế nhưng binh sĩ của hắn thì lại cực kỳ tôn sùng hắn, có thể chính là chỉ đâu đánh đó,
Lúc này, Võ - đại tướng quân không biết luồn cúi trong mắt người ngoài đang nghe phó tướng Bùi Bằng Vân báo cáo
“Đại soái, Hoàng thượng đã dắt theo cẩm y vệ quay lại kinh thành”
“Có chính xác không”
Võ Tiến Lương hỏi lại bằng giọng cực kỳ lạnh nhạt,
Tướng mạo của Võ Tiến Lương trông cực kỳ hung ác hơn nữa không phải hạng dễ gần, khiến cho người ta tự giác cách xa theo bản năng, luôn cảm thấy người này không dễ trêu vào.
Thấy đại soái hỏi tới, Bùi Bằng Vân nhanh chóng gật đầu:
“Đại soái yên tâm, đã điều tra kỹ”
Xem ra Trịnh Cán đã không yên tâm về kinh thành, Võ Tiến Lương, nhìn lên trần nhà bất chợt hỏi một câu:
“Bùi lão đệ, ngươi nói xem quyết định này là đúng hay là sai”
Sắc mặt Bùi Bằng Vân hơi khó coi, là vẻ mặt phức tạp xen lẫn sợ hãi hắn chậm rãi nói:
“Đại soái, họa phúc song hành, tên đã bắn ra rồi, làm sao thu hồi lại được”
Võ Tiến Lương gật đầu:
“Đúng thế, đâm lao phải theo lao, bảo bên dưới chuẩn bị đi, người từ kinh đô cũng đã đến rồi”
……………
Trong mưa nặng hạt, xa giá của Trịnh Cán bắt đầu xuất phát.
Còn ở đại doanh ,Võ Tiến Lương cũng đang âm thầm đánh giá đại cục,
Gần như đã có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa rồi, nếu ông ta không ra tay thì không còn cơ hội nào nữa.
cuối cùng Võ Tiến Lương cười lớn, sắc mặt lại càng thêm nghiêm túc, trầm giọng ra lệnh: “Đi đi, không được làm lỡ chuyện”
Lần này, ông ta không đối đầu với một người bình thường mà là Trịnh Cán Hoàng đế đại việt -
Theo tin tức của lính trinh sát, lần này Trịnh Cán dẫn theo ba ngàn ngự lâm quân, nhưng chỉ sợ số lượng người âm thầm đi theo phải nhiều gấp bội.
Với năng lực của cẩm y vệ một trong ba loại ngự lâm quân, Võ Tiến Lương đã từng được mục kích, tuy nhiên lão cũng không có vẻ gì là sợ hãi
Từ trước đến nay, ông ta không dám coi thường Trịnh Cán.
Không, nói đúng hơn là ông ta vô cùng khâm phục Trịnh Cán.
Một đứa trẻ đã có thể lên ngôi, lại còn nắm chặt triều cuộc trong tay, phát triển đi đến một nước này, làm cho quốc lực đi lên như vậy, minh quân hiếm có như vậy tuyệt đối đáng để khâm phục.
Nhưng khâm phục là một chuyện, bây giờ, việc ông ta cần làm lại là chuyện khác.
Thậm chí, ông ta còn rất tò mò: Nếu bản tướng là Trịnh Cán thì sẽ làm như thế nào, Phía kia, Bùi Bằng Vân nghe thấy quân lệnh của Võ Tiến Lương, hắn quỳ một gối xuống đất, đáp
“Mạt tướng tuân lệnh!
Chiến dịch này là chiến dịch nguy hiểm nhất mà Võ Tiến Lương và Bùi Bằng Vân từng tham gia, ngay cả năm xưa đối đầu với họ nguyễn cũng chưa căng thẳng như vậy, Thành công thì một bước lên mây,.
Thất bại thì mất mạng, bị người đời khinh thường, chửi rủa.
Võ Tiến Lương đã không còn đường lui nữa.
Bùi Bằng Vân y Là người đi theo đại tướng quân nhiều năm, y cũng không còn đường lui nữa.
May mắn là trời đổ mưa to, ông trời cũng giúp họ.
May hơn nữa bọn họ còn có một lá bài tẩy sắc bén.
Từ kinh thành chuyển đến, có lẽ chính Trịnh Cán cũng không ngờ được,
Y thực sự mong đợi trận chiến này.
Thực sự mong đợi lá bài tẩy kia xuất ra,
Sau khi rời khỏi Hương Khê, Long xa chở Trịnh Cán một mạch xuôi về phương bắc.
Long xa này thoạt nhìn thì giống xe ngựa bình thường, thế những thực tế nó đã được quân khí giám nghiên cứu, sửa lại, thêm thắt một vài thứ, nói không ngoa, cỗ xe này của Trịnh Cán chính là pháo đài di động, dao đâm không thủng, lửa đốt không cháy, gần như bất khả xâm phạm, toàn thân long sa được dùng thép tinh ròng đúc nên, có thể ngăn cản bên ngoài tấn công, bánh xe cũng là thép sau đó bọc da, để đi đỡ sóc, trên long xa còn có cơ quan có thể bắn ra mưa tên như nỏ liêu châu, ở thời đại này mà nói, như thế là đã tương đối hiện đại.
Ngồi trong xe, Vương Liên hỏi Trịnh Cán
“Hoàng thượng có phải rất nguy nhiểm không?”, trên gương mặt hiện rõ sự căng thẳng và lo lắng.
Trịnh Cán cầm tay nàng rồi cười, nói:
“Chắn hẳn sẽ không an toàn.
Nhưng nàng yên tâm, trẫm đã định liệu trước, bọn chúng tuyệt đối sẽ không thương tổn được nàng.”
Vương Liên lắc đầu đáp:
“Thần thiếp chỉ lo cho Hoàng thượng”
“Trẫm là con trời, ai có thể làm gì được trẫm”
Trịnh Cán vừa an ủi Vương Liên vừa cười rộ lên
“Ái phi yên tâm, trẫm không dễ chết thế đâu.