* Mưu Kế*
Nguyễn Phúc Đán lo lắng hỏi.
Ánh mắt của y nhìn về phía Tôn Thất An.
lão ta cúi đầu trầm ngâm một lát mới nói: Thần có có hai đề nghị.
Đầu tiên là điện hạ rời khỏi Gia định.
Không ngại lấy cớ, đi tới Phượng Hoàng Trung Đô.
Trong tay nắm giữ được đại quân, như vậy Thánh Thượng và thái tử sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nguyễn Phúc Đán gật gật đầu.
Y cũng có ý tưởng này.
- Đề nghị này có thể xem xét.
Còn đề nghị thứ hai thì sao?
- Điện hạ, đề nghị thứ hai đó là nhanh chóng hành động phương án người vừa động, ta động trước.
Nguyễn Phúc Đán hiểu được, đây là ý muốn phát động binh biến, Y trầm ngâm một chút, hỏi Hứa Thiết
- Về phía cấm vệ quân và thần sách quân tiến triển như nào rồi.
Hứa Thiết đáp
“ Cái này bẩm điện hạ, Đặng Siêu chỉ huy lính của Đông cung, rất được Nguyễn Phúc Đảm tin cậy.
là một nhân vật rất trọng yếu.
rất khó để lôi kéo.
Lúc này Tôn Thất An lại nói,
“ Trước khó giờ cõ lẽ không khó, ta đã điều tra qua, Đặng Siêu Người này nợ một khoản đánh bạc và chơi gái lớn.
Chúng ta cho y một ngàn lượng vàng, y liền đem trả khoản chơi gái trước.
Nhưng nghe nói khoản đánh bạc của y đang bị giục rất gấp.
Khiến y ngày nào cũng phải trốn đông trốn tây.
Lúc này chính là cơ hội để chúng ta lôi kéo được y.
Nguyễn Phúc Đán mượn lại hỏi:
Sòng bạc kia là của Đông Định Công có phải hay không?
Đúng vậy!
Nguyễn Phúc Đán suy nghĩ một chút nói:
Nếu đã như vậy, hôm nay chúng ta liền lôi kéo y.
Nếu y đáp ứng làm việc cho chúng ta, vậy thì khoản nợ với với Hoàng gia kia, chúng ta có thể trả hộ y.
Tôn Thất An lại vội vàng nói:
Điện hạ, khoản nợ của y rất lớn.
Nghe nói đã là năm ngàn đồng tiền vàng Đại Việt, giá trị không nhỏ.- Nhiều như vậy?
Nguyễn Phúc Đán giật mình kinh hãi.
Hắn trầm tư suy nghĩ một lát mới nói:
- Như vậy đi! Bảo y nếu y chịu cống hiến cho ta, vậy thì khoản nợ của y, ta có thể giải quyết thay y.
Sở dĩ Nguyễn Phúc Đán đảm bảo cho Đặng Siêu, là vì muốn sau khi lợi dụng xong Đặng Siêu có thể giết người diệt khẩu.
Hoặc là chờ khi y đăng cơ xong, món nợ này đương nhiên là bỏ qua.
Hiện tại Nguyễn Phúc Đán sẽ không thay Đặng Siêu xuất ra hàng chục ngàn quan tiền để trả nợ.
Lúc này, Hứa Thiết ở một bên nhắc nhở:
- Điện hạ, nếu như đi tìm Hoàng gia, chẳng khác nào bại lộ việc điện hạ lôi kéo Đặng Siêu hay sao? Ty chức cảm thấy không ổn!
Lời khuyên của này đã đề tỉnh Nguyễn Phúc Đán.
Y nhướn mày nói:
- Vậy tướng quân nói xem nên xử lý như thế nào? Vì Đặng Siêu mà xuất ra số vàng như vậy, không bằng dùng số tiền đó làm quân phí.
Hứa Giang khẽ mỉm cười:
- Theo ty chức được biết, chỉ cần đồng ý trả tiền, vậy thì sòng bạc có thể cho phép chậm rãi trả lại.
Điện hạ không ngại trước cho Đặng Siêu 1000 đồng vàng.
Trả một phần cho y.
Qua một thời gian ngắn thì lại trả hộ y một ít.
Như vậy có thể vừa nắm thóp của y.
Sợ gì mà y không ngoan ngoãn nghe theo lời điện hạ!
Quả nhiên là ý hay!
Nguyễn Phúc Đán vui vẻ đồng ý, ra lệnh cho Tôn Thất An:
- Cứ làm như vậy đi.
Đồng thời với việc Nguyễn Phúc Đán, Hứa Thiết và Tôn Thất An thảo luận việc lôi kéo vây cánh, thì ở phía đông cung.
Âu Đức Chính đang ăn tết thì nhân được lệnh vào cung gặp thái tử, y chỉ đành vội vàng tới Đông cung.
Âu Đức Chính cung như Đặng Siêu là một trong ba lang tướng nắm giữ quân đội bên đông cung, Bất quá y rất được Thái Tử tin cậy, coi là tâm phúc của Đông cung.
Y khác với Đặng Siêu thích đánh bạc chơi gái.
Âu Đức Chính không chơi gái, cũng không đánh bạc.
Y làm người rất khiêm tốn, hơn nữa là người có tâm cơ thâm trầm.
Người bên ngoài rất khó đoán được suy nghĩ của y.
Tuy nhiên mấy ngày nay Âu Đức Chính lại có tâm sự.
Đó là Ứng Hòa Công Nguyễn Phúc Đán không ngờ phái người tới lôi kéo mình.
Điều này khiến trong lòng của Âu Đức Chính có chút khó xử.
Đương nhiên, y chưa có ý định phản bội Nguyễn Phúc Đảm.
Dù sao y cũng nhìn ra được Hoàng đế đang muốn tước binh quyền của Nguyễn Phúc Đán, cho nên đi theo Thái Tử vẫn an toàn hơn.
Nhưng Âu Đức Chính cũng không muốn bán đứng Nguyễn Phúc Đảm.
Nguyễn Phúc Đán lôi kéo, y cảm thấy có thể lợi dụng để tranh thủ lợi ích lớn nhất.
Âu Đức Chính sẽ không trung thành với bất cứ người nào.
Y chỉ trung thành với chính mình.
Trong lòng y chỉ có lợi ích là lớn nhất.
Trong thư phòng, Nguyễn Phúc Đảm chính đang phê duyệt tấu chương.
Từ khi y tiếp thu đề nghị của Âu Đức Chính, mỗi ngày đều sắp xếp lại tấu chương, làm thành mục lục đưa cho phụ hoàng, khiến thái độ của phụ hoàng với y đã được cải biến, khen y là giỏi về chính vụ.
Cho nên Nguyễn Phúc Đảm rất cảm kích Âu Đức Chính, càng thêm coi trọng y vài phần, rất nhiều chuyện đều muốn tìm tới y để thảo luận.
Âu Đức Chính đi vào thư phòng, khom người thi lễ:
“- Ty chức tham kiến điện hạ!”
Nguyễn Phúc Đảm đặt bút xuống, khẽ cười nói:
“- Năm mới đã phải làm phiền tới Âu tướng quân.
Thực sự là có lỗi!”
- là vinh hạnh của ty chức.
Điện hạ có việc xin cứ phân phó.
Nguyễn Phúc Đảm rất hài lòng với thái độ của y.
Cười gật đầu:
“- Sáng hôm nay hiến tế ở thái miếu, phụ hoàng có đề nghị ta có thể đi điều tra một chút về dân tình thế thái.
Ta nghĩ cho ngươi đi thiết lập.
Ngươi cảm thấy như thế nào?”
Âu Đức Chính nhảy dựng lên, đây chính là đôi mắt của Thái Tử, quyền lực thật không nhỏ! Y liền vội vàng khom người đáp ứng:
“- Ty chức nguyện vì điện hạ cống hiến sức lực.”
Nguyễn Phúc Đảm gật đầu cười:
“- Lúc đầu ta nghĩ muốn cho Đặng Siêu phụ trách việc này.
Nhưng y làm việc khá xúc động, khó có thể khiến ta an lòng.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ngươi là thích hợp.
ba ngày sau hãy trình phương án cho ta.”
“- Tỵ chức đã rõ, nhất định sẽ đúng hẹn dâng phương án lên cho điện hạ.”
Dừng một chút, Âu Đức Chính lại cẩn thận nói:
“- Điện hạ, ý tứ của Thánh Thượng chỉ sợ không chỉ là điều tra dân tình đơn giản như vậy.”
Nguyễn Phúc Đảm híp mắt mỉm cười.
Âu Đức Chính quả nhiên là người thông minh.
Y thâm ý nói:
“- Cứ dựa theo suy nghĩ của ngươi mà viết ra kế hoạch.
Nghĩ thế nào thì viết thế đó.”
Âu Đức Chính lập tức hiểu ra.
g.
Y thi lễ thật sâu nói:”
“- Ty chức xin cáo từ”
Âu Đức Chính chậm rãi lui xuống.
Nụ cười trên mặt Nguyễn Phúc Đảm dần dần biến thành một tia cười lạnh.
Y vẫy vẫy tay, một người hoạn quan tâm phúc tiến tới:
- Mời điện hạ phân phó!
Nguyễn Phúc Đảm thấp giọng phân phó:
- Bảo Từ Vinh hãy điều tra một chút.
Xem số tiền trả cho thanh lâu kia của Đặng Siêu là từ đâu mà tới…
Mấy tháng trước, gia tộc họ hoàng cậy thế là khai quốc công thần thông qua các con đường vận chuyển, đã vận chuyển một trăm nghìn thạch lương thực.
Việc buôn bán lớn này khiến triều đình Đại Nam cảnh giác.
Hoàng Nhan Hồng phải trả giá không nhỏ, mới tiêu trừ được sự nghi kỵ của Hoàng thượng.
Nhưng Hoàng Nhan Hồng rất rõ ràng, lòng nghi ngờ của Gia Long chưa có biến mất, chỉ có điều là không đi truy cứu mà thôi.
Cho dù đã làm một việc mạo hiểm như vậy, nhưng Hoàng Nhan Hồng vẫn đưa ra một quyết định quan trọng hơn.
Đó chính là mang hơn một nửa gia sản đi hối lộ cho Trịnh Cán nhằm đạt được tiếng nói trong bộ máy quyền lực của triều Đại Việt.
Ánh mắt của gia chủ này thực rất độc đáo.
Ông ta đã nhìn ra tương lai Đại Việt sẽ chiếm được đất đai của cả của triều nguyễn chi bằng đi trước vẫn hơn.
hiện này Hoàng gia đồng ý giao cho Trịnh Cán nhiều tiền và điền sản như vậy, vậy thì nhất định sẽ có hồi báo lớn.
Hoàng Nhan Hồng rất tự tin với phán đoán của mình.
Hôm nay là mùng một Tết, Hoàng Nhan Hồng không có đi ra ngoài, mà ở trong thư phòng đọc sách.
Sáng hôm nay, gia tộc đã tế tổ xong.
Đến trưa thì mọi người ăn uống rồi ai về nhà nấy.
Hoàng Nhan Hồng nhân lúc nhàn hạ, buông lỏng tinh thần vào việc đọc sách.
Lúc này, ngoài cửa vang tới tiếng bước chân.
Chỉ nghe thấy tiếng người bẩm báo:
- Gia chủ, là cháu, Hoàng Nhan Khánh.
Cháu có việc muốn bẩm báo với gia chủ.
Cửa mở, một người nam tử tuổi chừng ba mươi đi vào.
Hoàng Nhan Khánh này Y là người khôn khéo có khả năng, chuyên phụ trách xử lý kinh doanh của Hoàng gia.
Y tiến lên khom người thi lễ:
- Cháu có việc cần bẩm báo với gia chủ.
- Có chuyện gì?
Hoàng Nhan Hồng bỏ quyển sách xuống, cười hỏi.
- Gia chủ, mấy ngày nay cháu có sai người bám theo Đặng Siêu.
Hôm nay có tình huống mới.