Trinh Nữ Báo Thù

Sáng sớm ngày hôm sau, tại một nơi xa khác. Hôm nay Dũng dậy khá trễ so với thường ngày, anh vươn vai đứng dậy, nhìn vào bàn làm việc anh cảm thấy không hứng thú chút nào, thế mà nó đã gắn liền với anh suốt những năm tháng dài dằng dặc. Từ ngày về ở với Lan, anh cứ lao đầu vào công chuyện làm ăn, nhiều khi anh còn ngủ quên trên cả bàn làm việc, không phải ở với Lan không hạnh phúc mà là cái hạnh phúc ấy anh đã hiến dâng cho người khác mất rồi. Nhiều lúc anh cảm thấy rất có lỗi với vợ, nhưng biết làm sao hơn, hình bóng của Nhạn đã khắc sâu trong tim anh, có muốn quên cũng không thể được. Dũng ngao ngán bước vào phòng rửa mặt, đêm qua anh ngủ không được ngon giấc, trong lòng cứ thấy nôn nao, đó là lý do tại sao hôm nay anh dậy muộn, mọi sự bắt đầu từ cái hôm mà anh sơ ý làm xước ngón tay. Chắc là có chuyện gì đó đã xảy ra, bất chợt anh cảm thấy lo lắng cho gia đình. Bỗng có tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

- Cậu Dũng ơi cậu Dũng!! Có thư tín khẩn từ nhà cậu gửi lên ạh!!.

- Được rồi!! Được rồi!! Ra liền!!. – Dũng vội lau mặt rồi chạy ra mở cửa.

.......

- Anh nói sao?!. Ở nhà anh có chuyện àh!!. – Nga ngỡ ngàng khi nghe Dũng trình bày nội dung bức thư.

- Phải!! Hôm nay anh sẽ phải về nhà!!. – Khuôn mặt Dũng tràn đầy sự lo lắng, có lẽ anh đã hiểu điều gì đã khiến anh bất an mấy ngày qua.

- Được rồi! Anh không cần phải cuống lên như vậy!!. – Nga tỏ vẻ quan tâm chồng. – Em sẽ đi với anh về nhà!. Nhưng trước hết anh phải xin phép ba đã!.

- Em biết là anh không còn thời gian để xin phép ba mà!!. Nhà anh đang có chuyện, đến lúc này mà em vẫn còn nghĩ đến chuyện phải xin phép ba em hay sao?!. – Dũng cáu gắt.

- Thôi được rồi! Để em viết lại vài chữ nói rõ cho ba biết, anh không cần phải cọc cằn như vậy!. – Lan thở dài buồn bã. – Nhiều lúc em thấy anh cứ như là lấy em chỉ vì trách nhiệm vậy, anh chưa bao giờ tỏ ra dịu dàng và quan tâm em cả, em lấy con người chứ đâu phải lấy khúc gỗ!. Hay con tim anh được làm bằng sỏi đá! Thời gian qua em đã làm quá nhiều chuyện để được vừa lòng anh thế mà có bao giờ anh nở nụ cười với em đâu. Suốt ngày anh chỉ chúi đầu vào công việc, còn không thì chăm sóc những chậu hoa Sứ, anh nghĩ em không khó chịu khi thấy anh cười với chúng sao?! Nhiều khi em nghĩ mình còn thua cả những chậu hoa Sứ đó nữa.

Lan lau nước mắt quay đi, bất chợt từ đằng sau, Dũng choàng tay ra trước ôm chầm lấy bờ ngực Lan, ép lưng cô vào ngực anh. Lan im lặng không nói gì, hai dòng nước mắt tuôn rơi, chỉ cần được Dũng ôm như vậy thôi cũng đã ấm áp lắm rồi, cô cúi đầu vào cánh tay của anh thút thít.

- Em yêu anh nhiều lắm, anh có biết không?!.

Dũng hôn nhẹ lên mái tóc của Lan, anh cảm thấy Lan đáng thương hơn bao giờ hết, phải chi trong anh không có hình bóng của Nhạn thì có lẽ anh đã yêu Lan mất rồi. Anh biết cô hy sinh vì anh quá nhiều, anh không muốn cô phải lao tâm như vậy, sợ sẽ làm cô thất vọng, vì thế mà anh luôn tỏ ra khó chịu với cô chứ anh nào đâu muốn thế.

- Anh xin lỗi!. – Dũng thì thầm. – Anh chưa bao giờ nghĩ là sẽ ghét em, chỉ vì anh còn nhiều điều khó nói.

Lan quay người đối diện với Dũng, cô nhìn anh chăm chú rồi đưa tay lên vuốt mái tóc huyền của anh.

- Đến một lúc nào đó khi anh rơi giọt nước mắt đầu tiên vì em thì có lẽ đã quá muộn rồi!. – Lan mỉm cười buồn bã quay lưng bước đi để lại một mình Dũng ngay giữa phòng khách.

***

Cùng thời gian này, tại nhà ông Thái. Dung đứng thẫn thờ ngoài ban công, gió buổi sáng thổi nhẹ làn tóc mây bay trong gió, từ khi gặp Tín đến bây giờ không lúc nào mà cô không nghĩ đến anh, tình yêu từ mười năm trước lại trỗi dậy trong cô. Dung nghĩ mình đã chôn vùi tình cảm ấy trong sâu thẳm rồi thế mà bây giờ...

- Ấy dà...! Mình làm sao thế này?. – Dung thở dài đưa tay ôm lấy ngực. – Mình cứ tưởng rằng đã quên con người phụ bạc đó rồi. Thế mà khi gặp lại tại sao tim mình lại xốn xang đến thế?!.

Đang miên mang suy nghĩ bất chợt từ đằng sau một đôi tay quen thuộc ôm chầm lấy eo Dung xiết mạnh khiến cô khẽ giật mình.

- Em suy nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?!. – Trí thỏ thẻ.

- Không có gì cả, em chỉ đang suy nghĩ về chuyện của mẹ thôi, không hiểu tại sao gia đình mình lại xảy ra chuyện này?.

- Này!. Em đừng quá lo lắng như vậy, vẫn còn có công an mà, họ nhất định sẽ tìm ra hung thủ thôi, em cứ yên tâm. – Trí mỉm cười xiết chặt Dung vào lòng ngực. – Anh có món quà muốn tặng em này!.

Trí đưa tay vào túi quần lấy ra một vật hình khối rồi lòn tay đưa lên trước mặt Dung, hắn mở khẽ chiếc hộp ra để lộ hẳn một chiếc vòng cẩm thạch trắng rất đẹp. Dung bỡ ngỡ trước món quà giá trị của Trí, cô bụm miệng há hốc mồm không nói nên lời. Không chờ cô lên tiếng hắn tiếp tục.

- Hôm nay là lễ kỷ niệm hai năm ngày cưới của chúng mình, em không nhớ sao?!. – Trí nhìn Dung cười hiền từ.

Bất chợt mắt Dung nhòa đi, bốn năm rồi mà tình cảm của Trí đối với cô vẫn không thay đổi, món quà mà Trí dành cho cô không phải là chiếc vòng cẩm thạch mà là tình yêu chân thật của Trí. Dung biết dù con người Trí có xấu xa đi nữa thì cũng là một người chồng tốt. Cô cảm thấy hối hận vì đã nghĩ tới Tín, như vậy quá bất công với chồng cô. Dung quay lại ngước mắt nhìn Trí trìu mến.

- Xin lỗi! Em không nghĩ là anh nhớ tới ngày này. Em....!.

- Em lỡ quên thì cũng đâu có sao! Miễn anh không quên là được rồi!. – Trí khẽ lau dòng nước mắt và ôm chặt Dung vào lòng.

Bất ngờ khi ấy, Trí vừa kịp nhìn thấy từ nơi góc vườn hoa Sứ có một bóng đen thoáng lướt qua.

- Có chuyện gì vậy?!. – Dung tò mò hỏi.

- Hì! Đâu có gì, anh chỉ muốn tận hưởng niềm hạnh phúc khi được ôm em vào lòng thôi mà!. – Trí khẽ cười. – Àh! Mà hôm qua khi em vào phòng lấy lời khai tên thiếu tá đó đã hỏi em những gì?!.

Dung thoáng bất ngờ trước câu hỏi của chồng.

- Àh! Cũng không có gì đâu! Anh ấy chỉ hỏi những câu hỏi liên quan đến cái chết của mẹ thôi, ngoài ra không có gì quan trọng cả!. – Dung lúng túng trả lời.

- Thật là không có gì sao?!. – Trí nheo mắt nhìn Dung chăm chú.

- Vâng!. Bộ có chuyện gì àh?!.

- Không! Chẳng có gì cả, anh chỉ muốn hỏi em vậy thôi!. Hình như em có vẻ như quen biết hắn thì phải. – Trí cười ra vẻ tò mò.

- Anh nói gì lạ vậy! Em làm sao mà biết anh ấy chứ!. – Dung cười ngó lơ.

Trí yên lặng nhìn Dung không nói gì, hắn biết rằng Dung đang nói dối, với đầu óc thông minh như hắn không thể nào mà không nhận ra được, nhất định Dung đang che giấu chuyện gì đó, hắn rất ghét là ai dối gạt hắn nhất là người mà hắn yêu thương. Hắn tự nhủ là sẽ không bỏ qua chuyện này.

- Thôi! Tới lúc phải vào viện lo cho cha rồi, em chuẩn bị đồ đạc đi!. – Trí cười tươi rói.

- Em chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ mỗi anh thôi!. – Dung cười mỉm chi.

- Không anh ở nhà, để anh kêu xe đưa em đi!

- Sao vậy?! Tối hôm qua anh có nói là cùng em đi thăm cha mà!. – Dung thắc mắc.

- Ùhm! Đúng là như vậy nhưng anh vừa chợt nhớ còn chút chuyện cần phải làm nên hôm nay không cùng em vào thăm cha được!. – Trí tỏ vẻ quan trọng. – Với lại có thể hôm nay thằng Dũng sẽ về nên anh muốn bàn với nó vài việc.

- Ừh! Vậy cũng được, để mình em vào thăm cha, với lại có chị Nga ở đó chắc không có gì đâu.

- Nhớ hỏi thăm bệnh tình của cha giúp anh nhé!.

.......

- Ủa! Nghe nói bữa nay mày với con Dung vào thăm cha mà?!. Sao giờ còn ở đây?. – Toàn thắc mắc.

- Ở nhà bận chút chuyện nên em không đi!. – Trí trả lời bâng quơ mà không thèm nhìn mặt Toàn.

- Vậy được, tối nay tao có hẹn với đám bạn đánh bài bên xóm Hạ Phân rồi, mày ở nhà coi chừng nhá!. Không biết hôm nay thằng Dũng có về không nữa?!.

Trí yên lặng không nói gì, hắn trầm ngâm đi lên phòng.

- Hừ!!. Mình nói mà nó không thèm nghe, riết rồi hết muốn ở cái nhà này. Mẹ chết rồi thì loạn lên hết cả. – Toàn càu nhàu quay lưng bước ra ngoài.

***

Chiều tối, tại nhà ông Thái. Một bóng đen đang thập thò sau vườn, nhìn thấy tất cả cửa sổ đều sáng đèn thế mà chẳng thấy ai trong nhà. Zomom cảm thấy lạ, nếu như ở nhà chỉ còn mình Trí thì tại sao lại mở sáng đèn như thế?. Nãy giờ không thấy động tĩnh gì chắc Trí đã ngủ say, chợt nghĩ sẽ dễ dàng điều tra hơn nếu như đèn cứ mở sáng như vậy, Zomom không còn ngần ngại gì nữa, anh vòng ra phía sau vườn lẻn vào cửa sau nhà ông Thái.

Khi bóng Zomom vừa khuất. Từ nơi căn phòng nhỏ sau vườn, một bóng đen khác xuất hiện, trên tay hắn cầm một cây kéo khá to, hắn mỉm cười khe khẽ.

Zomom lén lút kiểm tra khắp nơi trong nhà ông Thái, đều không có kết quả gì khả quan, bỗng nhiên tất cả mọi nơi đều mất điện làm Zomom giật nảy mình, một màu đen tối bao trùm tòa nhà, anh vội vàng kiếm bật lửa, không hiểu sao trong lòng cứ cảm thấy hồi hộp lạ, linh tính mách bảo cho anh biết rằng không an toàn chút nào khi trong hoàn cảnh này, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi.

Mò mẫm mãi Zomom mới xuống được tầng trệt, anh men theo lối đi ra phòng khách, hoàn toàn im ắng. Bây giờ chỉ còn vòng xuống bếp rồi lòn ra cửa sau nữa thôi là anh có thể thoát khỏi cái nơi quái quỷ này. Cánh cửa sau cuối cùng cũng hiện ra trước mắt, Zomom thận trọng mở cửa, bất chợt anh nhớ ra rằng khi vào đây anh không hề đóng cửa tại sao bây giờ cửa lại đóng. Không để cho anh suy nghĩ thêm một cánh tay từ trong bóng đêm đằng sau choàng tới vòng lấy cổ anh siết mạnh và kéo lùi anh về phía sau, Zomom cố gắng vùng vẫy nhưng do mất thế nên không thể nào giằng lại được, cuối cùng anh đành đẩy mạnh thân mình về phía sau theo thế kéo của tên lạ mặt kia, cả hai cùng té ngửa ra đất, vì thân mình Zomom đang đè lên hắn nên sẵn tay anh thụi mấy chỏ vào cạnh sườn của hắn nhưng hắn vẫn không buông ra, Zomom vẫn tiếp tục đánh vào sườn hắn. Bất ngờ tên này đưa lên một vật gì đó nằm trong tay hắn, anh chưa kịp nhìn ra đó là vật gì thì nó đã cắm phập vào ngực anh rồi. Zomom hét lên đau đớn, sau đó hắn rút mạnh vật đó ra làm máu phún khắp nơi khiến Zomom gào thét điên cuồng. Còn chưa hết hắn tiếp tục đâm thêm vài nhát nữa vào giữa ngực anh cho đến khi anh không còn giãy giụa. Giây lát sau, hắn từ từ buông Zomom ra, bây giờ anh ta chỉ còn nằm đó chờ chết mà thôi, mồm hộc ra từng ngụm máu, trong bóng tối mờ mờ

Zomom cố gắng nhìn kỹ tên hung thủ nhưng đã quá trễ, mắt anh từ từ nhắm nghiền cho đến khi tắt thở.

Một tia sét giữa trời xẹt ngang qua vườn hoa Sứ hắt ánh sáng xanh lét vào nơi cửa sau nhà ông Thái, để lộ rõ hẳn khuôn mặt lạnh lùng và tàn nhẫn của Trí, tay hắn vẫn còn cầm cây kéo dính đầy máu tươi và một vài vệt máu dính trên hai tay áo hắn. Kế đó, hắn lấy trong túi áo ra một cái lọ thủy tinh nhỏ, bên trong có một cánh hoa Sứ màu trắng tím, hắn cạy miệng của Zomom ra và cho cánh hoa ấy vào.

- Xin lỗi nhé! Chỉ tại số của mày đen đủi thôi, có trách thì nên trách số phận ấy!. – Trí cười nhẫn tâm.

Sau khi bỏ cánh hoa Sứ vào miệng Zomom, Trí liền nạy vài miếng da trán của nạn nhân rồi bỏ lại vào lọ thủy tinh.

- Hì hì!. Cho dù mày có thành ma quỷ cũng không hại được tao đâu!.

Sau đó, hắn kéo xác Zomom ra ngoài vườn, đến một nơi mà ở đó hắn đã đào sẵn một cái hố khá lớn, sau khi chôn cất thi thể xong hắn tháo bao tay bằng nhựa ra và đốt ngay tại chổ.

- Không ngờ cái cảm giác giết người lại thích thú như vậy. Ha ha ha....!. – Tiếng cười của Trí văng vẳng khắp vườn hoa Sứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui