“Đồ ăn đơn xơ. Hôm nay trong nhà tôi không có đồ ăn nhiều. Cậu ăn tạm nhé.” Hàn Trình Quang có chút ngượng ngùng vì cho rằng Hứa ngôn Tâm lật xem mỳ vì đồ ăn quá đơn giản.
Khi vừa nuốt xong một sợi mỳ Hứa Ngôn tâm nghe vậy thì lập tức bỏ đũa xuống, mặt đầy cảm kích nhìnHàn trình quang. “ Không đơn giản, mì rất ngon, cám ơn anh,trình quang anh thự sự là người tốt “.
Bởi vì hai chữ Trình Quang kia mà Hàn trình quang thấy có chút Lâng lâng, rồi nhìn qua, chỉthấyHứa ngôn tâm đã ăn xong. Dù chỉ một chén mỳ, nhưng hàn trình quang vẫn nhìn ra động tác cầm đũa và tư thế ngồi của Hưa ngoont âm rất tao
nhã, cao quý. Nhất thời nhớ lại cảnh tượng đầu tiên khi nhìn thấy,
khi đó Húa ngôn tâm ngồi trong nhà hàng cũng như bây giờ cứ như là vương tử vậy.
“Đợi đã, đợi đã,đay là cái gì? “ đột nhiên hàn trình quang nhướng mày nắm lấy cổ tay đangcầm đũa của HNT khiến HNt cảm thấy hoảng sợ,đôi đũa trên tay bị rơi xuống đất.
Cổ tay hNT có mấy vết hằn, chúng xanh tím, xưng đỏ.Hàn trình quang chỉ càn đoán chút cũng biết chúng có là do đâu, trong làng càng thêm lo sợ, không ngờ Hứa ngôn tâm lại bị bon ngườiđối đãi như thế.
“Bọn họ chói cậu có cần quá đáng như vậy không.” Sắc mặt HTQ có chút phẫn
nộ, tay anh sờ lên những vết hằn kia có thể cảm nhận được chúng sâu bao nhiêu.
“ Bởi vì tôi phản kháng nên bọ chúng trới tôi lại.”
Giọng nới có chút run rấy, HNT nhìn cổ tay mình, thần sắc kinh hoảng
lại có chút khổ sở.
“Sao có thể như vậy, thật là vô pháp vô thiên.” Trong lòng Hàn trình quang có chút căm hận, cắn răng nói và trong long cũng cảm thấy đau long không thôi.
Hưa Ngôn tâm cúi dầu không nói gì thêm, mà HTQ lại kéo tay kia của HNT ra xem. Trên cổ tay còn lại của y cũng xưng đổ như vậy.
“ để tôi boi thuốc cho cậu “Vừa đau long vừa bất đắc dic Hàn Trình quang kéo hứ ngôn tâm ngồi lại trên xô pha, từ trong phòng lấy ra trai rượu thuốc, nắm lấy tay của HưA NGôN TâM muốn thoa lên.
“ đây là cái gì?” Nhìn rượu thuốc trong tay của àn trình quang, Hưa Ngôn Tâm có chút run rấy, HNT giayx dụa khoong để Hàn trình quang bôi thuốc cho mình.
Kinh ngạc trước thái độ của Hứa ngôn tâm, hàn trình quang nhìn Húa ngôn tâm đoán rằngcó lẽ đám người kia đã dùng loại thuốc nào đó với HNT cho nên y mơi sợ như vậy.
Đây là rượu thuốc có thể chữa khỏi vết thương trên cổ tay của cậu, là dùng để chữa bệnh.” Vội vàng đưa chai thuốc qua, HTQ ôn hòa nói cho HNT
nghe, chỉ thấy y cảnh giác nhìn anh một cái rồi nhận lấy chai rượu
thuốc, hơn nữa còn cầm trong tay sờ qua sờ lại mấy lần, nagy cả bản
hướng dẫn sử dụng cũng nhìn qua hai lần.
“Đúng chứ tôi không lừa cậu,đậy thật sự là thuốc.”
Đợi cho HNT gật đầu, HTQ liền lấy chaai rượu thuốc lại, nắm lấy cổ tay
của HNT rồi thoa lên.động tác của HTQ nhẹ nhàng sợ làm HNT đau.
Đến khi thoa rượu thuốc lên cổ tayxong, HTQ buông chai rượu xuống. Nghĩ nghĩ hàn Trình quang lại kéo tay của HNT qua rồi hỏi: “ Cậu còn vết thương nào khác không “. Vừa nói anh vừa keas tay của HNT lên xem thử.
“Bọn họ tiêm gì cho cậu?”.đôi tay củaHNT đang bị hàn trình quang nắm lấy hơi run lên, giọng nói trầm xuống mang theo chút run rấy.
“Có thể là kim gây tê. Mỗi khi tôi tỉnh đậy là bọn họlại chích tôi, sau đó tôi sẽ ngủ ngay.” Có lẽ nhìn thấy Hàn trình quang không hại mình, hơn nữa cũng vì mình mà tức giận.Lần này HNT noi
truyện với HTQ ko còn mang theo cảnh giác nữa.Hơn nữa khi bị HTQ kéo
tay áo lên cũng ko tránh né.
Lời nói của HNTkhiến cho HTQ bình tĩnh hơn,chỉ càn ko pahir là thuốc phiện linh tinh là tốt rồi.HTQ
nghĩbọn người kia tiêm cho HNT là thuốc mê hay an thần gì đó, có thể
là muốn y không thể chạy chốn được.
Vết thương trên cánh tay
không cần thoa thuốc. HTQ giúp HNT vén tay áo xuống, lần nữa ngồi
xuống cùng y vàtiếp tục ăncơm. Sauk hi ăm xong, dọn dẹp bát đũa
rồi trở lại phòng khách, Hàn trình Quang liền thấy Hưa ngôn tâm vẫn vô cùng cảnh giác ngồi trên sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm ra cửa không hề nhúc nhích.