Tám giờ sáng thứ hai, tại đường tàu điện ngầm Hải Châu vẫn đông đúc như thường lệ.
Người đứng chen vai vào nhau, cho dù không bám vào tay vịn thì cũng không sợ ngã.
Chiếc xe chòng chành, nữ sinh không có ghế ngồi lại rút bàn tay phải vốn đang nắm cái vòng treo về rồi từ từ rụt ra đằng sau mình, không ai phát hiện ra sắc mặt của cô ta lộ ra vẻ lo lắng, sợ hãi và hoang mang.
Cô ta cho rằng mình đã từ chối rất rõ ràng rồi chứ.
Nhưng bàn tay vốn đang nán lại ở mông cô ta lại chỉ dừng có một lúc rồi đột nhiên bắt lấy tay phải của cô ta khiến mười ngón tay của hai người đan lại vào nhau trông giống như người yêu, vô cùng thân mật.
Xúc cảm nóng rực và ẩm ướt khiến nữ sinh không nhịn được mà hô lên kinh hãi, nhưng cũng chỉ là một tiếng nhỏ bé mà thôi, không thu hút được sự chú ý của ai cả.
Cô ta cắn môi, cầu nguyện cho chuyến tàu này đến trạm nhanh một chút.
Tại sao lại để cô ta gặp phải chuyện như vậy chứ…
“Á!”
Cảm giác ghê tởm đột nhiên rút ra, nữ sinh cũng sợ hết hồn.
Cô ta quay phắt đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông có dung mạo bình thường đang oằn người lại trong đau đớn, mà tay phải của ông ta đang bị một cô gái nhỏ có vẻ mặt lạnh lùng giữ thật chặt, sau đó xoay 270 độ bẻ ngược ra đằng sau.
Trông có vẻ đau lắm đấy, người đàn ông nghiến răng muốn rút tay về nhưng lại không được: “Con mẹ mày, mày là ai hả? Bộ bị điên hay gì?”
Cô em kia nhìn về phía cô ta, giọng nói không hề dao động chút nào: “Quen không?”
Nữ sinh lắc đầu: “Không quen…”
Nghe được câu trả lời của cô ta, cô em nhíu đôi lông mày nhỏ lại, nhìn người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn kia: “Này, cô ấy nói không quen ông kìa, cái tay này của ông có biết lễ phép không vậy, vừa sờ vào đâu rồi?”
Người đàn ông thấy đám đông xung quanh bắt đầu thì thầm mà đỏ bừng mặt, nói: “Lão tử không hiểu mày đang nói gì cả, tránh ra cho tao!”
Mắt của cô em không to nhưng lúc đảo trắng mắt thì lại rất rõ ràng.
Cô chẳng muốn đôi co vấn đề ai đúng ai sai với ông ta mà dứt khoát bảo: “Cô gái, cô báo cảnh sát đi.”
Nữ sinh sững sờ, vô thức rụt vai lại, hai tay ôm chặt cái túi xách trong lòng.
Cô ta liếc nhìn xung quanh, tầm nhìn của các hành khách bên trong toa tàu đều đang nhìn lên người cô ta, điều này khiến cô ta cảm thấy nhục nhã: “Tôi, tôi còn phải đi làm…”
Cô em chậm rãi chớp mắt: “Cho nên?”
Nữ sinh: “Tôi cũng không sao cả nên lần này… bỏ qua đi.”
Người đàn ông nghe thế lập tức giậm chân: “Cô ta còn không để ý thì thôi, mày còn lo việc bao đồng làm gì? Còn không tránh ra cho lão tử? Con ranh chết tiệt, nể mặt mày mà mày… á!”
Con ranh chết tiệt hất mạnh tay của người đàn ông qua một bên, lưu lượng người trong toa tàu tập trung nên còn va phải một anh trai vô tội đang đứng hóng chuyện ở bên cạnh.
Lăng Vô Ưu lấy một tờ khăn ướt từ trong túi áo ra rồi chậm rãi lau bàn tay của mình.
Cằm cô hơi hất lên khiến cho cô thoạt nhìn trông giống như đang nhìn xuống người khác.
Cô mở miệng phun ra hai chữ một cách chậm rãi và rõ ràng với người đàn ông kia: “Rác rưởi.”
Sau đó lại liếc mắt nhìn nữ sinh bên cạnh cao hơn mình nửa cái đầu một cái với vẻ vô tình, nói: “Xúi quẩy.”
Hai người đều sững sờ.
Trong toa tàu không biết từ khi nào đã sớm lặng ngắt như tờ, các hành khách đứng bên ngoài quan sát một tiết mục nhỏ không thể tính là trò hề này, bên tai thì lại vang vọng tiếng nói nghe qua tràn đầy khí thế học sinh của cô em nọ.
“Chuyến tàu sắp đến trạm Hắc Sa…”