Trinh Thám Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy


Một con robot hút bụi giá hơn bốn nghìn tệ?
Quỷ nghèo Lăng Vô Ưu nhíu chặt mày lại: “Xem ra là mua để dọn sạch bằng chứng phạm tội đây mà.


Ông anh kỹ thuật viên mang vật chứng rời đi, Thời Viên lại hỏi Lăng Vô Ưu: “Tại sao vậy? Không phải robot hút bụi rất thường thấy hay sao?”
Lăng Vô Ưu: “Thường thấy ở đâu ra?”
Thời Viên: “Tôi đã điều tra mức thu nhập của Dương Khởi Nghĩa rồi, sau khi đóng thuế thì một tháng anh ta được sáu nghìn năm trăm tệ, giá thuê trọ ở nơi này là hai nghìn tám một tháng, cộng thêm tiền điện tiền nước và phí sinh hoạt cơ bản vậy tích góp vài tháng để mua một con robot hút bụi giá hơn bốn nghìn tệ cũng không phải không thể mua được.


Suýt chút nữa thì quên mất nhà thằng cha này rất giàu có.


Giọng điệu của Lăng Vô Ưu lạnh như băng: “Anh không hiểu người nghèo đâu.


Thời Viên: “?”
Lăng Vô Ưu đi vào phòng ngủ, bên trong chỉ có một tấm phản trống huơ trống hoác và một cái tủ đầu giường, đánh giá sơ bộ là không có dấu vết sinh hoạt ở đây.

Cô đi đến bên cạnh giường rồi sờ vào mép giường cùng khung giường, rất sạch sẽ, rèm che giường để mở, trên tay nắm của cửa sổ phủ một tầng bụi mỏng rất rõ ràng.

Trong một căn phòng có diện tích lớn như thế lại có tình huống tích bụi khác nhau, nói cách khác…
“Cô có phát hiện ra gì không?”
Lăng Vô Ưu giật nảy mình, cô quay người lại lườm Thời Viên một cái với vẻ vô cùng bất mãn.

Thời Viên cũng không để ý tí nào mà lại hỏi một câu: “Sao thế?”
Lăng Vô Ưu đáp với giọng điệu không được tốt cho lắm: “Trên tay nắm cửa sổ có tích bụi, căn phòng này chắc cũng phải một khoảng thời gian rất dài rồi không mở cửa sổ, nhưng mép giường mà thành giường lại rất sạch sẽ, nói cách khác là trước đó chiếc giường này vẫn còn được sử dụng, để tiêu hỷ bằng chứng, Dương Khởi Nghĩa đã ném toàn bộ chăn ga gối đi.


Cô ngồi xổm xuống kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, bên trong không có một thứ gì cả: “Dương Khởi Nghĩa độc thân?”
Thời Viên: “Chính miệng anh ta nói vậy nhưng vẫn chưa xác nhận được, hàng xóm nhà bên không có ở nhà, cũng chưa kịp đi lấy lời khai của các đồng nghiệp ở công ty.


Lăng Vô Ưu: “Nếu anh ta không nói dối vậy anh ta thuê căn phòng này là để chuẩn bị gây án.



Thời Viên: “Sao lại nói vậy? Chỗ này cách công ty của anh ta chỉ khoảng nửa tiếng di chuyển, tuy rằng tiểu khu hơi cũ nhưng gần đây cũng coi như náo nhiệt, trạm tàu điện ngầm và trạm xe buýt cũng rất gần cơ mà.


Lưng Vô Ưu lạnh lùng đáp: “… Anh không hiểu người nghèo.


Thời Viên: !
Đây là lần thứ hai rồi đấy, gân xanh trên trán anh nổi lên: “Cô đang coi thường tôi?”
Lăng Vô Ưu nhún vai: “Nói thật thôi mà.


Cô định đi ra ngoài nhưng chiếc chân dài của Thời Viên đã nhấc lên chặn ngay ở cửa, âm điệu của anh nhẹ nhàng nhưng lại không dễ dàng từ chối: “Làm phiền bạn học Vô Ưu giải thích một chút.



Lăng Vô Ưu thở ra một hơi, thầm nói mình không được đánh người khác, bây giờ mối quan hệ giữa bọn họ là đồng nghiệp trong xã hội chủ nghĩa vừa văn minh vừa chân thành và thân thiện, khác với hồi còn ở trường học rồi.

“Thứ nhất, robot hút bụi.

” Cô nở nụ cười mỉm lễ phép nhưng cực châm biếm với anh: “Cậu chủ Thời này, anh cho rằng ai cũng có kinh tế dư dả đến mức có thể tùy tiện mua một chiếc robot hút bụi có giá hơn bốn nghìn tệ như anh sao? Anh ra ngoài phố túm bừa một người hỏi thử mà xem, mười người thì có đến bao nhiêu người có thể dùng nó?”
“Thứ hai, hai phòng một sảnh.

” Lăng Vô Ưu vui vẻ nói: “Số lượng lao động nhập cư ở thành phố Hải Châu hiện nay là khoảng một trăm vạn, không cộng thêm người bản địa thuê nhà ở bên ngoài mà chỉ nói riêng số lượng nhân khẩu này đã đủ để hỗ trợ các công ty bất động sản và bên nhà ở thương mại tạo ra nhà trọ cho nhóm người này rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận