Lăng Vô Ưu ngáp một cái, đi theo phía sau Thời Viên trở về ký túc xá.
Đi rồi lại đi, đột nhiên Thời Viên hỏi: “Cô làm thực tập sinh ở đồn cảnh sát Hắc Sa thế nào rồi?”
Lăng Vô Ưu muốn nói “liên quan quái gì đến anh” nhưng lời đến bên miệng lại chuyển hướng: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
Giọng của Thời Viên nghe qua rất lạnh lẽo trong hành lang yên tĩnh này: “Tôi chỉ cảm thấy, cô vì mấy chuyện nhàm chán đó mà làm ảnh hưởng đến tương lai của mình là rất đáng tiếc.
”
Lăng Vô Ưu đảo trắng mắt: “Khỏi cần anh giả mèo khóc chuột.
”
Thời Viên thở dài một tiếng.
Tiễn cô đến cửa ký túc xá nữ rồi, anh lại hỏi: “Ngày mai đi ăn sáng chung không?”
“Cút.
”
Rầm một cái, cửa đã đóng lại.
Ghét người này thật đấy! - Thời Viên nghĩ.
Sáng ngày hôm sau, đội cảnh sát hình sự bắt đầu không ngừng gọi điện hỏi thăm người thân và bạn bè của người bị hại, sau khi lấy được địa chỉ là đi trích camera.
Trong cái rủi có cái may, địa điểm mà mấy người bị hại này bị quấy rối đều là chốn công cộng có lưu lượng người tập trung cho nên đều có camera.
Nhưng…
“Là ai với ai đây?”
Trì Hề Quan trợn to mắt nhìn camera, trong hình ảnh camera ở tàu điện ngầm chỉ toàn người với người, đại đa số bọn họ đều cúi đầu nghịch điện thoại, cộng thêm có rất nhiều hướng không có camera cho nên trong một đám người đông đúc này lại không nhìn ra được mấy gương mặt.
“Sợ là còn không tìm được người bị hại ấy chứ.
” Anh ta vừa làu bàu vừa kiểm tra bức ảnh của Thôi Băng Băng để lọc lấy đặc trưng: “Tóc dài màu nâu nhạt, hơi xoăn, chiều cao một mét sáu mươi tám… ế, ở đây này.
”
Lăng Vô Ưu cũng sáp tới nhìn nhưng cô tìm rất lâu vẫn không thấy.
“Ngay đây này.
” Trì Hề Quan chỉ vào một chỗ trong hình ảnh: “Là nữ sinh đội mũ này đây.
”
Thôi Bắc Bắc rúc trong một góc của đám đông, độ khó để tìm được cô ta có thể so với độ khó tìm đồ cấp năm sao, nhưng Trì Hề Quan vẫn nhanh chóng phát hiện ra được.
Lăng Vô Ưu thật lòng khen ngợi một câu: “Anh Trì, anh giỏi thật đó.
”
Trì Hề Quan vỗ ngực với vẻ hơi tự hào: “Ha ha, đôi mắt to của tôi cũng không phí hoài đâu nhỉ.
”
Quan Tử Bình có cặp mắt nhỏ hừ một tiếng: “Cũng chỉ có mỗi mắt tốt.
”
Trì Hề Quan: “…”
Có phải anh ta đố kỵ với mình không?
Vì thế Lăng Vô Ưu lại bê máy tính của mình qua đó, người mà cô ta cần tìm là Triệu An Kỳ, cũng ở trên tàu điện ngầm.
Cô đã tìm được chuyến tàu điện ngầm của Triệu An Kỳ dựa theo thời gian quét mã vào trạm của cô ta, nhưng tìm rất lâu mà vẫn chưa thấy, trong khi hai con mắt đã sắp mù luôn rồi: “Anh Trì, giúp với.
”
“Được chứ.
”
Trì Hề Quan cũng liếc mắt nhìn vài lần rồi nhanh chóng chỉ vào một cái đầu dựa vào bên cửa: “Ở đây này, chiều cao, màu tóc, cả cái khuyên tai đó cũng phù hợp luôn, nhưng mà cô Triệu hơi thấp, bị che hơn nửa cái đầu rồi.
”
Lăng Vô Ưu phóng to hình ảnh lên rồi híp mắt nhìn kỹ chiếc khuyên tai kia, trông không rõ cho lắm nhưng cô vẫn nhận ra, đúng là chiếc khuyên tai mà Triệu An Kỳ đã đeo vào hai hôm trước rồi.
Lợi hại!
Cô bật ngón cái với Trì Hề Quan.
Trì Hề Quan: “Hì hì.
”
Triệu An Kỳ nói rằng mình gặp phải yêu râu xanh lúc sắp xuống khỏi tàu nên Lăng Vô Ưu mới bắt đầu xem từ nửa tiếng trước khi cô xuống tàu, đến tám phút cuối cùng mở cửa, hành khách lên tàu và xuống tàu lẫn lộn vào nhau khiến trong lúc nhất thời có thêm rất nhiều gương mặt lạ.
Lăng Vô Ưu quan sát kỹ những người đàn ông đứng gần Triệu An Kỳ, một người trung niên có mái tóc lưa thưa, một dân công sở đeo balo, hai người đều cúi đầu cầm điện thoại giết thời gian.