Người đàn ông liếc mắt nhìn thẻ cảnh sát, ánh mắt bắt đầu nhìn qua nhìn lại trên người Lăng Vô Ưu: “Cảnh sát á? Hai người bao nhiêu tuổi rồi? Đã tốt nghiệp chưa? Một nữ giới như cô cũng có thể làm cảnh sát được sao?”
Lăng Vô Ưu nhướng mày: “Chú dùng ánh mắt gì đấy?”
Người đàn ông: “Tôi dùng ánh mắt gì á? Ý cô là sao…”
Thời Viên bước nhanh tới, trực tiếp dí thẳng cái thẻ cảnh sát vào mặt ông ta: “Ông chú này, chúng tôi là cảnh sát thật đấy nhé, nếu không tin thì ông nhìn chỗ kỹ vào đi.
”
Người đàn ông bị chiếc thẻ cảnh sát đột ngột dí gần mặt mà giật nảy mình, vội vàng liếc mắt nhìn đi chỗ khác: “Rồi rồi rồi, các người muốn hỏi gì, hỏi nhanh đi, đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi.
”
Thời Viên lén liếc mắt nhìn Lăng Vô Ưu vẫn không có biểu hiện gì rồi quay đầu hỏi người đàn ông: “Chú và Dương Khởi Nghĩa có thân không?”
Người đàn ông bĩu môi: “Không thân, chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường thôi.
”
Thời Viên mỉm cười: “Nhưng chú bĩu môi kia kìa, chứng tỏ chú rất coi thường Dương tiên sinh, có thể nói cho chúng tôi biết lý do là gì không?”
Người đàn ông sờ mặt, đáp với vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Hả? Tôi bĩu môi bao giờ, cậu nhìn lầm rồi.
”
Thời Viên vừa định nói gì đó thì Lăng Vô Ưu đột nhiên lên tiếng: “Kiểu đàn ông bốn, năm mươi tuổi trông thì bình thường nhưng tự tin ngút trời như ông ta nhìn thấy ai mà chẳng khinh khỉnh, xưa nay chỉ quan tâm đến mỗi thế giới nội tâm nực cười của mình mà thôi, hỏi ông ta thì có thể hỏi ra được thông tin hữu dụng gì chứ?
Đi thôi, chúng ta đi hỏi người nào hữu dụng hơn một chút.
”
Hay lắm, hay lắm!
Thời Viên cười hì hì, trong lòng trực tiếp hô to Lăng Vô Ưu làm quá hay, chỉ dùng đúng hai câu đã có bốn trọng điểm, cô đúng là biết nói chuyện ghê, nhưng thái độ này của cô có thể hỏi được cái gì chứ…
“Cô nói ai vô dụng hả?” Giọng điệu của người đàn ông cao hơn rất nhiều, âm thanh đột ngột phóng đại đó đã thu hút sự chú ý của không ít người trong khu văn phòng yên tĩnh này.
Ông ta đỏ bừng mặt, bất tri bất giác mới chợt chú ý đến sự thất thố của mình nhưng vẫn nhấn mạnh với vẻ không phục: “Hừ, các người hỏi tôi chính là phúc khí của các người đấy nhé! Con người Dương Khởi Nghĩa kia là một tên biến thái, thường xuyên mang tóc giả và quần áo của nữ giới đi làm, mà anh ta cũng có bạn gái đâu, không biết mang theo mấy cái đó đi để làm gì nữa?”
Đột nhiên có thêm tư liệu mấu chốt khiến Thời Viên sững sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại được, vì không muốn quấy rầy người khác nghỉ ngơi nên anh và Lăng Vô Ưu đành dẫn người đàn ông đến phòng nghỉ rồi mới bắt đầu lấy lời khai.
“Chú phát hiện ra từ khi nào? Đã phát hiện được mấy lần rồi?”
Người đàn ông vẫn chưa nguôi giận nên nói chuyện hơi gắt gỏng: “Thì mấy hôm trước đấy! Cụ thể thì hôm nào thì ai mà nhớ được, đã phát hiện ra mấy lần rồi, đếm bằng cả hai bàn tay cũng không hết đâu! Tôi chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng đủ biết người này có vấn đề rồi, anh ta có phạm tội thì tôi cũng không thấy bất ngờ tí nào.
”
Thời Viên: “Vậy chú có biết bình thường Dương Khởi Nghĩa khá thân thiết với ai không? Ở trong công ty ấy.
”
“Dù sao cũng không phải tôi.
” Người đàn ông lắc đầu với vẻ ngao ngán: “Anh ta ăn cơm cũng là tự mang đi cho tiện, còn nói là tự nấu nữa chứ… chậc, cứ y như đàn bà ấy.
”
Thời Viên: “Thường thì Dương Khởi Nghĩa tan làm tầm nào?”
Người đàn ông: “Anh ta rất ít khi tăng ca, lần nào cũng vừa đến giờ là về rồi, cũng không cần biết là đã xong việc hay chưa, rất tích cực tan làm, cũng không biết là đến chỗ nào tiêu dao khoái hoạt ấy chứ.
”