Trinh Tiết Liệt Phu


Hoắc Tiêu thở phào nhẹ nhõm, tiểu cô nương mà hắn mong nhớ đã hoàn toàn khác với trong ký ức của hắn, nàng không còn kiêu ngạo như trước nữa, vừa câu nệ còn trầm buồn, ánh mặt trời thiêu đốt của hắn đã trở thành bóng chiều tà, mà hôm nay hắn đã có cơ hội có thể cùng nàng tìm lại sức sống của trước đây.

"Được, để ăn mừng việc muội thoát ly khổ hải, hôm nay muội cứ thoải mái chọn, ta mua cho muội hết!" Hoắc Tiêu vỗ ngực một cái, nói ra câu nói mà nữ nhân thích nhất, ngay cả Dung Thù cũng khó có thể chống cự lời mời như vậy.

"Ồ hô! Đây là trưởng thành rồi nè.

" Dung Thù pha trò nở nụ cười.

Nếu những người khác muốn mua đồ cho nàng, nàng cũng không dám nhận, nhưng nếu là Hoắc Tiêu, sao nàng lại khách khí chứ?"Đã trưởng thành rồi! Năm đó khi còn ở trong đội quân xung phong, ta đã lập không ít công lao, cha muội thưởng cho ta, thánh thượng thưởng cho ta, cũng đủ để ta mua cho muội hết.


" Hoắc Tiêu cũng không giận, cười tủm tỉm đáp lại.

"Huynh cũng đừng khinh thường muội!" Dung Thù đột nhiên có hứng thú, làm ra vẻ mài đao xoèn xoẹt.

"Ta nào dám khinh thường muội? Trước kia ta đi mua đồ với muội còn giúp muội gọi xe ngựa nữa cơ mà! Nhìn bộ quần áo mộc mạc trên người muội đi, muội ko mua đầy ba xe lớn ta không cho muội về đâu!"Khoảng cách năm năm giữa bọn họ cũng không nặng nề như họ nghĩ, vài câu trêu chọc đã khiến khoảng cách càng gần hơn, Hoắc Tiêu nhìn lúm đồng tiền của Dung Thù, thầm thề trong lòng rằng hắn sẽ tìm ánh mặt trời của mình về, hắn muốn nàng quay trở lại làm tiểu cô nương ngày xưa tay cầm roi ngựa, không vui liền đánh người.

Khi màn đêm buông xuống, đèn hoa vừa được treo lên, Hoắc phủ tĩnh lặng nhiều năm nay đã có chút nhân khí, khác hẳn ngày xưa.

Hoắc Tiêu lần đầu ra chiến trường năm mười hai tuổi, đi theo bên người Dung đại tướng quân, nhưng hắn không đi đường tắt, từ tiểu binh lăn lộn trở thành tiểu quan cửu phẩm, sau đó tiếp tục một đường trèo lên, Đến năm mười sáu tuổi, hắn đã là Chiêu Võ giáo úy chánh lục phẩm, mà khi đó hắn đang muốn đến Dung gia cầu hôn Dung Thù.

Không ngờ, khi đó Dung Thù và Trịnh Đình lại yêu nhau, sau đó đính hôn, năm hắn mười bảy tuổi, hắn thật sự không cách nào tiếp tục ở lại Trường An được nữa, nên đã tự xin vào đội quân xung phong cửu tử nhất sinh, với sự dẫn dắt của hắn, tỷ lệ tử vong của đội quân xung phong đã giảm từ 9 xuống còn có 6 phần.

Trong số những con cháu không được kế thừa từ gia đình, hắn liên tục thăng cấp, hiện tại mới hai mươi bốn tuổi, đã là chính tứ phẩm Trung Võ tướng quân, chưởng quản cấm vệ Vũ lâm quân của thiên tử, còn là phó tướng của Hổ doanh kinh ngoại ô, đồng thời còn là một trong ba Tham Quân chủ chốt của Dung gia quân, trong quân đội mọi người gọi hắn là Hoắc tham quân, ở trong quan trường thì gọi một tiếng Hoắc Thống lĩnh.

Hắn hồi kinh đã ba năm, trong ba năm này hắn cực độ khắc chế, nhưng ban đêm vẫn không nhịn được mà lén lút đến thăm nàng, nên hắn biết nàng sống không tốt, có rất nhiều đêm cô đơn.

Những đêm nàng phòng không chiếc bóng trong Ái viên, có một đêm, hắn đã nghe được âm thanh kỳ lạ xuyên qua khung cửa sổ, hắn lờ mờ nhìn thấy nàng cởi quần áo, dang rộng cặp đùi thon thả, đưa những ngón tay trắng nõn thanh tú vào khe hở ướt át, rút ra cắm vào, đã vào đêm, chỉ có ánh nến, hắn không nhìn rõ nhưng lại nghe rất rõ.

Lúc đó phần thân dưới của hắn cứng như dao, cứng đến đau đớn, hận không thể chiếm lấy nàng.


Mà càng làm hắn máu nóng sục sôi hơn nữa chính là nàng lấy ra một cây gậy ngọc thô to, nàng vừa nhào nặn bộ ngực khủng của mình, vừa cắm gậy ngọc vào u động róc rách mật nước.

Trong lúc hoảng hốt, hắn đã cầm dương vật của mình, cùng với tần suất rút ra cắm vào và tiếng thở gấp ngâm nga của nàng, ngay tại thời điểm mà nàng không hề hay biết, hắn cùng nàng mây mưa.

Hắn biết hành vi của mình rất bệnh hoạn, nhưng hắn không thể không đắm chìm trong đó.

Giờ đây, người làm hắn nhớ thương đang ở trong phủ hắn, sống trong khu vườn do chính tay hắn bố trí cho nàng.

"Thu Phong, giúp ta thông báo một chút với tiểu thư các ngươi.

" Hoắc Tiêu cầm bầu rượu đi vào viện của Dung Thù, lúc này Dung Thù vừa mới thu xếp ổn thỏa, vào thời điểm này đi thăm một nữ tử chưa lập gia đình là rất thất lễ, nhưng Hoắc Tiêu thực sự không để ý chút nào.

Nếu những người khác muốn truyền lời cho nàng, Thu Phong nhất định sẽ đuổi hắn đi, nhưng người này chính là Hoắc Tiêu, Thu Phong đảo mắt một vòng, trên mặt mang theo nụ cười ranh mãnh, đôi mắt híp híp lại như hồ ly.


"Vâng, Hoắc tham quân, nô tỳ đi ngay.

"Không lâu sau, Thu Phong cười khanh khách đi ra, "Tiểu thư mời Hoắc tham quân vào.

"Thu Phong và Hạ Hà giúp hai người thắp vài ngọn đèn, dọn một ít đồ nhắm rượu vào trong đình nghỉ mát.

Hoắc Tiêu lửng thững đi tới bên cạnh đình nghỉ mát, Dung Thù một tay chống má nhìn cảnh sắc trong vườn hoa, mấy ngọn đèn lưu ly chiếu sáng rực rỡ toàn bộ đình viện.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận