Đêm thu hơi se lạnh, gió thu nhẹ nhàng thổi, cành lá đan xen nhau, những cánh hoa quế giống như tuyết bay theo gió rơi xuống, mang theo hương hoa quế thấm vào ruột gan.
Trăng treo cao trên cây, làm màn đêm tăng thêm chút cảm giác huyền bí, mấy tiếng chim kêu ríu rít vì lạnh, làm tăng thêm chút cô đơn cho mùa thu, hai người dưới trăng có những tâm tư khác nhau, nhưng đồng thời giơ chén rượu lên, ánh mắt thoáng chốc chạm nhau, quỳnh tương ngọc dịch đồng thời vào miệng.
Hoắc Tiêu chuyên chú nhìn mỹ nhân trước mặt, mà mỹ nhân lại tập trung vào vật trong chén.
"Mời nàng, rốt cuộc thanh tỉnh.
" Giọng nói của Hoắc Tiêu rất trầm thấp, nếu là lúc trước, Dung Thù nhất định sẽ cho rằng Hoắc Tiêu vô sự gây hấn, nhưng hôm nay, Dung Thù cảm thấy hắn nói rất đúng.
"Mời ta, rốt cuộc thanh tỉnh.
" Năm năm kết hôn giống như một hồi ảo mộng, lại giống như mất đi lý trí.
Dung Thù lại uống thêm một ngụm nữa, chỉ cảm thấy giữa môi và lưỡi bùng lên một luồng nhiệt, luồng nhiệt này nhanh chóng lan đến khoang mũi, làm tê liệt toàn bộ da đầu.
Dung gia nuôi con gái theo kiểu nuông chiều lại nuôi thả, hai cô con gái được nuông chiều yêu thương, tuyệt không gò bó trói buộc, cho nên Dung Thù từ lúc mười tuổi đã lén nếm thử mùi vị của rượu, khi đó trong nhà xảy ra chuyện Dung đại tướng quân nuôi ngoại thất, Dung Thù tâm tình không tốt, muốn học người ta mượn rượu giải sầu, Hoắc Tiêu đã trộm một bình Thiêu đao tử [*] từ trong hầm rượu, hai đứa nhóc ngốc nghếch không biết Thiêu đao tử là rượu mạnh, hai người uống mỗi người một ngụm, sau đó đều say đến không biết trời đất là gì, cuối cùng sau khi tỉnh rượu Dung Thù phải quỳ một ngày ở từ đường, Hoắc Tiêu thân là đàn ông nên bị đánh 20 quân côn.
[*] còn gọi là rượu trắng thời xưa, độ rượu cao, vị đậm đặc, như lửa đốt.
Suốt một tháng, buổi tối Dung Thù đều bởi vì tâm bất an mà len lén mang cơm cho hắn, khi đó ngu ngốc, không biết thức ăn đầu mùa không có lợi cho miệng vết thương khép lại, lòng tốt làm chuyện xấu, cho hắn ăn cua mùa thu hấp trong nội cung đưa tới, còn lột vỏ cho hắn, làm cho vết thương của hắn tái lại, phải nằm dưỡng thương nhiều hơn 10 ngày.
Dung Thù không nhớ đêm say rượu hôm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hoắc Tiêu muốn quên cũng không quên được, tiểu cô nương vừa hét vừa cởi quần áo, thậm chí còn nhào tới hôn hắn, còn gọi hắn là ca ca xinh đẹp, lại bắt đầu cởi quần áo của hắn, nói là muốn xem hắn và nàng có gì khác nhau.
Dung Thù không biết hai mươi quân côn mà Hoắc Tiêu nhận được là vì chuyện này, mà Hoắc Tiêu dưới sự dưới sự uy hiếp của cha và huynh Dung gia cũng không hề nhắc tới, nếu ngày ấy uống rượu với Dung Thù không phải là đứa nhỏ Dung gia nuôi lớn, sợ là đã bị diệt khẩu rồi.
Dung Thù hễ say là hay nổi điên, thế nhưng bản thân Dung Thù lại không hề cảm thấy.
"Uống kềm chế một chút.
" Hoắc Tiêu cau mày, thấy Dung Thù tự động rót thêm một chén rượu nữa, coi như tỏ lòng kính trọng.
"Kính đêm thu tuyệt đẹp này.
" Dung Thù thản nhiên nâng chén lên, sau đó đưa chén vào miệng, sau khi uống xong, nàng úp ngược chén rồi lắc lên lắc xuống, biểu thị nó đã hết rồi.
"Uống! Hôm nay vui vẻ! Tại sao huynh không uống!" Dung Thù mỉm cười nhìn Hoắc Tiêu, gò má trắng nõn của nàng nhuộm một màu ửng đỏ khỏe mạnh, lúc này Dung Thù đang búi kiểu tóc lưu tiên kế, đeo trọn một bộ trang sức hồng bảo thạch, trang điểm theo phong cách lưu hành hiện giờ, dán hoa điền bảo thạch, mặc một chiếc váy đỏ thẫm rực rỡ, tất cả đều là chất liệu đắt giá nhất, và tất cả đều do hắn trả tiền.
Ánh mắt Hoắc Tiêu lộ ra một chút nóng bỏng, Dung Thù hiện tại rất xinh đẹp, mà phần xinh đẹp của mỹ nhân này có sự tham dự của hắn, có bóng dáng của hắn.
"Về sau sẽ có nhiều cơ hội uống rượu hơn, không cần phải uống vội như vậy.
" Mới nói được mấy câu, Dung Thù đã chuẩn bị muốn uống chén thứ ba.
"Đây là uống Mao Đài như rượu trái cây ủ mà!"Mặc dù sau sự cố say rượu, Dung Thù và Hoắc Tiêu đều luyện được gan uống rượu cùng tửu lượng, nhưng việc Dung Thù uống rượu như thế này khiến Hoắc Tiêu loáng thoáng bất an.
Trong trí nhớ, Dung Thù dường như đã nhắc đến, năm năm qua, nàng rất nhớ hương vị của Mao Đài.
"Dung Thù, lần cuối cùng nàng uống rượu là khi nào?""Ừm, Ngoại trừ rượu trái cây ủ, trước khi xuất giá năm năm trước, uống với a huynh a tỷ trong viện Tuế An cư.
Khi đó nàng rất hạnh phúc, khi được gả cho đại ca ca tựa như trích tiên của nàng.
Dung Thù không biết khi đó Hoắc Tiêu ở biên quan, cũng là mỗi ngày nâng chén mời trăng, đau đớn tưởng niệm nữ nhân mà mình yêu sắp xuất giá.
Hoắc Tiêu nghe vậy trong lòng giật mình, nghe Dung Thù nói như vậy, không phải nàng đã không uống rượu năm năm rồi sao?"Gia Gia, chúng ta uống từ từ được không?" Hoắc Tiêu cảm thấy trong lòng bất an, vươn tay lấy chén rượu của Dung Thù, nhưng dường như Dung Thù đã đoán được hắn sẽ giật lấy chén rượu của mình, nàng nhanh chóng uống một hơi cạn sạch, một đôi quyến rũ xoay tròn, mỉm cười ra vẻ dương dương đắc ý với Hoắc TiêuHoắc Tiêu nhìn ra được đầu óc của nàng đã không còn minh mẫn như thường ngày nữa.
"Gia Gia, cái nết uống rượu của nàng không tốt, sẽ không sợ say rượu mất lý trí sao?" Hoắc Tiêu giọng mang ý cảnh cáo, thế nhưng khi nghĩ đến đây thân thể lại nóng lên, chỉ cảm thấy nếu có thể phát sinh chút chuyện văn thơ gì đấy với nữ nhân mình yêu, vậy cũng rất tốt.
"Hức, say rượu mất lý trí! Ta sao có thể uống đến say chứ! Sao có thể chứ! Lại nói, nếu như say rượu mất lý trí, chịu thiệt cũng là A Tiêu nha!" Dung Thù đột nhiên đứng dậy, đi vòng qua bàn, có chút loạng choạng đi về phía Hoắc Tiêu.
"A Tiêu còn chưa thành thân!" Dung Thù nói hơi có chút lớn tiếng, bước chân hơi loạng choạng, Hoắc Tiêu thầm nghĩ không tốt, đứng dậy muốn đỡ Dung Thù, lại bị Dung Thù đè lên ghế, lộ ra tư thế xấu hổ muốn đứng lên nhưng lại không thể đứng lên.
Người say rượu luôn có sức mạnh lớn hơn bình thường, Hoắc Tiêu không muốn làm tổn thương Dung Thù, cho nên hắn tự nhiên không đẩy nàng ra, Dung Thù cúi đầu nhìn Hoắc Tiêu, mái tóc dài hơi rũ xuống, rơi lên mặt Hoắc Tiêu.
"Gia Gia, đừng làm rộn.
" Tóc kia gãi ở trên mặt, cũng gãi ở trong lòng hắn.
"A Tiêu còn chưa có nữ nhân đúng không? Những năm này cũng không nghe nói huynh có người trong lòng gì cả? A Tiêu không phải là bất lực đấy chứ!" Dung Thù kéo dài giọng nói, nghe có vẻ rất vui sướng.
Hoắc Tiêu lúc này rất chắc chắn, Dung Thù đã say, năm năm không uống rượu, trong bụng có ba chén rượu vàng, say đến bét nhè.
Hoắc Tiêu: Ta lập tức cho nàng nuốt vào câu nói kia, nàng chờ đó! ! !.