Trinh Tiết Liệt Phu


Chương 21: Nàng phải chịu trách nhiệm (Liệt nam tố cáo như vậy)

Ánh mắt Dung Xu giật giật, đồng thời ý thức của nàng dần trở nên rõ ràng theo sau là một trận đau nhức, "A..." Nàng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đau đớn từ trong não truyền đến.

 

Nàng cố sức mở mắt ra, cảnh tượng xa lạ đập vào mắt, đó là một cái rèm giường màu hồng nhạt, trên nóc trướng thêu một đám hươu con cùng với sĩ nữ cưỡi ngựa kéo cung, là một bức tranh đi săn mùa thu, bức tranh này rất quen mắt, là nàng vẽ! Sao lại thêu lên nóc trướng?

 

Dung Xu thậm chí đã quên rằng nàng đã vẽ bức tranh đi săn mùa thu này vào năm năm nàng mười sáu tuổi, khi ấy nàng thật sự quá hài lòng với bức tranh đến mức ồn ào muốn thêu lên nóc trướng, chỉ cần nằm xuống là nhìn thấy được, nhưng sau đó nàng và Trịnh Đình rơi vào tình yêu mãnh liệt, hoàn toàn quên mất chuyện này, không nghĩ tới nàng thuận miệng nói một câu, lại bị Hoắc Tiêu ghi nhớ ở đáy lòng.

 

Dung Xu cuối cùng cũng mở mắt ra, đủ loại ký ức lần lượt hiện về, nàng nhớ tới mình vì sao mình không ở trên giường lớn quen thuộc, nàng hòa ly, đương nhiên sẽ không tỉnh lại ở Ái Viên, bên người cũng sẽ không có người... Chờ đã, có vẻ như ai đó đang ôm nàng ấy! Tầm mắt Dung Xu chậm rãi chuyển sang bên cạnh, trong nháy mắt nàng nín thở, nàng hoàn toàn không nhớ ra, vì sao nam nhân nằm bên cạnh nàng, lại là...

 

"Hoắc Tiêu!" Dung Xu kinh hãi kêu lên một tiếng, ngồi dậy, bàn tay vốn đặt ở ngực nàng trượt xuống, Dung Xu trơ mắt nhìn bàn tay kia từ thân thể trần trụi của nàng trượt xuống.

 

"Đừng ồn ào, ngủ đi!" Hoắc Tiêu còn chưa tỉnh táo, lẩm bẩm nói, một đôi tay khỏe mạnh vòng qua ôm lấy eo nàng, khuôn mặt tuấn tú chói mắt kia theo bản năng cọ vào thắt lưng nàng hai cái. Cảm giác tê dại trong nháy mắt này khiến Dung Xu cảm thấy không thích hợp, đây rõ ràng là... Ban đêm sau khi được làm ẩm mới có cảm giác, nàng chưa bao giờ tỉnh dậy thỏa mãn như vậy.

Dung Xu vẫn luôn cho rằng tình yêu giữa phu thê không phải nằm ở thể xác, nàng và Trịnh Đình lúc mới kết hôn chỉ hưởng tuần trăng mật một thời gian, sau đó vì thụ thai, hai người cũng thường xuyên thử nghiệm. Nhưng mấy năm nay, hai người ở cùng một chỗ nhiều lắm cũng chỉ là ngủ. Nàng thường thừa dịp Trịnh Đình vắng mặt tự khuây khỏa một phen, loại cảm giác thỏa mãn này, cũng gần giống như sau khi tự giải khuây vậy, Dung Xu không khỏi tự an ủi chính mình, có thể là tối hôm qua sau khi nàng say rượu không nhịn được tự làm một phen...

 

Không đúng nha, Dung Xu lập tức phủ quyết ý nghĩ này, quá rõ ràng, giữa hai người nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, trong đầu nàng hiện lên mấy hình ảnh hoang đường, bao gồm cả việc nàng không biết xấu hổ mà cưỡi trên người Hoắc Tiêu, thân thể của nàng dường như còn có thể nhớ lại cảm giác bị Hoắc Tiêu lấp đầy.

 

Dung Xu nhìn Hoắc Tiêu, không nhìn thì không sao, vừa nhìn cả khuôn mặt nàng gần như bị nướng chính.

 

Đôi cánh tay hắn ôm nàng cơ bắp rõ ràng, đường cong đẹp đẽ, bả vai hắn cũng vậy, rèn luyện hoàn mỹ tạo ra đường cong mê người, nam nhân này quá hoàn hảo, hình như nàng đã chiếm tiện nghi lớn.

 

Dung Xu không bình tĩnh lại được, nàng phát ra một tiếng ảo não rên rỉ, Dung Xu động tới động lui, lại phát ra tiếng vang, Hoắc Tiêu thật sự bị nàng ầm ĩ đến mức không cách nào ngủ được, hắn mở mắt ra.

 

Nhận thấy được động tĩnh của Hoắc Tiêu, Dung Xu tự nhiên dời ánh mắt, bất ngờ ngã vào trong một đôi mắt sâu thẳm mà xinh đẹp.

 

Hoắc Tiêu nhìn Dung Xu, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng vui mắt, giọng nói của hắn trầm thấp thuần khiết dễ nghe: "Gia Gia, đêm qua ngủ có ngon không?" Một câu thăm hỏi bình thường lại làm cho Dung Xu chột dạ không thôi, khẩn trương vô cùng, mà hành động kế tiếp của Hoắc Tiêu, càng làm cho Dung Xu luống cuống.

 

Hoắc Tiêu đứng dậy ôm Lấy Dung Xu, rất tự nhiên ấn một nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

 

Dung Xu nhất thời không cách nào phản ứng, theo bản năng vuốt ve môi mình, hơi thở và xúc cảm của hắn quá mãnh liệt, giống như in trên miệng nàng.

 

"Đệ làm gì vậy?" Dung Xu phát hiện mình cũng không tức giận, mà có chút e lệ, loại cảm giác này làm cho nàng rất bất an.

 

"Gia Gia, nàng cũng đừng mỗi lần uống say đều đến đùa giỡn ta, sau đó lại không nhận nợ!" Biểu tình trên mặt Hoắc Tiêu rất nghiêm túc, nhưng lời nói trong miệng lại làm cho Dung Xu mơ hồ cảm thấy không đúng.

 

"Đệ đang nói cái gì vậy?"

 

"Lần trước nàng mới mười tuổi, cứ như vậy bỏ rơi ta thì thôi đi, hiện giờ nàng đã hai mươi bốn, không thể không chịu trách nhiệm như thế." Cả người Hoắc Tiêu toát ra một loại khí thế khiến Dung Xu kiêng kỵ, hai người dựa rất gần, Dung Xu phát hiện tính uy hiếp của Hoắc Tiêu càng tăng lên.

 

Nam nhân buổi sáng sẽ cương cứng, đây là chuyện rất bình thường, nhưng Hoắc Tiêu là thiên phú dị bẩm, Dung Xu có thể nhìn ra điều đó từ ký ức hỗn loạn của mình và mức độ chăn bị đẩy lên.

 

"Ta không nhớ rõ." Những lời này vừa là nói thật cũng là nói dối, Dung Xu quả thật không nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện hoang đường gì, nhưng nàng có thể nhìn thoáng qua đoán được đại cục của sự việc.

Trên mặt Hoắc Tiêu lộ ra nụ cười, nhưng lại làm cho Dung Xu từ đáy lòng lại cảm thấy có chút sợ hãi.

 

"Lại không nhớ rõ à? Vậy để ta nhắc cho nàng." Hoắc Tiêu hai ba cái đã bắt được Dung Xu, đặt nàng ở dưới thân, hắn dùng đầu gối đẩy hai chân Dung Xu ra, cột trụ nóng rực kia chống lên trên âm hộ riêng tư của nữ nhân.

 

Nửa người dưới trơn bóng của hai người, làm cho Dung Xu muốn chống lại cũng có chút khó khăn.

 

"Hôm qua nàng uống rượu, vừa cởi y phục của ta, lại cưỡng hôn ta, cuối cùng còn đuổi Hạ Hà và Thu Phong đi, lại lột quần của ta, cưỡi lên cướp đi thân thể xử nam của ta, Dung Xu, nàng hủy đi sự trong sạch của ta như vậy, nàng nói xem có phải nên chịu trách nhiệm với ta hay không?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui