Chương 22: Nàng phải cưới ta! (Hơi H)
Sau khi bị Hoắc Tiêu cướp lời, Dung Xu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng: "Hoắc Tiêu, đệ đừng nói giỡn, đệ là nam tử, đã hai mươi bốn tuổi, làm sao vẫn là... Xử nam." Dung Xu chỉ cảm thấy muốn nói ra hai chữ kia rất khó xử, nàng cũng không phải người quá bảo thủ, nhưng trong hoàn cảnh đã thành thân năm năm khiến cho nàng rất thẹn khi thảo luận đến đề tài như vậy.
"Tất nhiên rồi, từ trước kia ta đã lập chí, chỉ hiến thân cho nương tử tương lai của ta, cho ta nữ tử ta yêu thích."
Dung Xu không nghĩ tới Hoắc Tiêu lại nói như vậy, nàng cười gượng một tiếng, "Lại nói đùa với ta, A Tiêu..."
Dung Xu vốn định cười cười bỏ qua chuyện này, không ngờ nàng đọc được vẻ nghiêm túc trong mắt Hoắc Tiêu, nàng thoáng bối rối nói: "A Tiêu, thế đạo không yêu cầu nam tử thủ trinh, nói thật... Đệ rốt cuộc đã từng làm hay chưa, mà nam tử lại không có thủ cung sa, xử nữ nguyên hồng, nếu che dấu một chút thì sẽ không ai biết.”
"Nhưng Gia Gia, ta không phải người như vậy." Hoắc Tiêu rất nghiêm túc nhìn Dung Xu không rời: "Nàng cũng biết, nàng biết ta lâu như vậy, có từng thấy ta phong lưu không? Có bao giờ thấy ta tiến vào phong nguyệt, có bao giờ thấy ta dây dưa không rõ với bất kỳ nữ tử nào không?”
"Cái này..." Dung Xu biết Hoắc Tiêu rất chính trực, càng biết Hoắc Tiêu mấy năm nay quả thật là hoa không dính người, Hoắc Tiêu cũng không phải loại người sau khi uống rượu sẽ chiếm tiện nghi của nữ nhân, lời Hoắc Tiêu nói đến tám chín phần là thật.
Nàng say rượu loạn tính rồi! Nàng cường chiếm trúc mã đệ đệ cùng nàng lớn lên từ nhỏ!
Hoắc Tiêu vốn không ủy khuất, nhưng nói xong, nội tâm thật đúng có vài phần buồn bã như vậy, thế nhân tương đối dễ dãi với nam tử, bất kể là nam tử không muốn thành thân, hay là trước hôn nhân có quan hệ nam nữ phức tạp, cũng sẽ không phải chịu trách nhiệm nặng nề giống như nữ tử, nhưng hắn từ nhỏ đã khao khát cảm giác được kết nối với người mình yêu thương, giống như phụ mẫu hắn mất sớm, giống như Dung đại tướng quân lúc mới làm gương cho hắn.
Hoắc Tiêu suy nghĩ chín chắn, khi hắn còn rất nhỏ đã nhận định Dung Xu, vẫn làm bạn bên cạnh nàng, dùng phương pháp của hắn chăm sóc người hắn yêu, ai ngờ tình yêu không chiếu cố ra, chỉ chiếu cố ra tình huynh đệ tương ái tương sát.
"Ta mặc kệ Dung Xu! Nàng cho rằng người này có thể vô trách nhiệm như vậy sao?"Hoắc Tiêu nhìn chằm chằm Dung Xu không rời.
"Cái này..." Dung Xu nhất thời không nói nên câu, cũng không tìm được lời giải thích hợp lý, cuối cùng nàng chỉ có thể thở dài: "Vậy nên làm sao bây giờ?" Lời mới hỏi ra miệng, Dung Xu có cảm giác mình bị lừa rồi, muốn thu hồi lời, lại không có mặt mũi mở miệng.
Nàng cũng không nghĩ tới mình vừa mới hòa ly xong đã lập tức gây ra chuyện lớn như vậy, chỉ có thể nói sắc đẹp lừa người, sắc đẹp có thể chống trời mà!
Hoắc Tiêu biết Dung Xu đến tám phần là không biết tâm ý của hắn đối với nàng, nếu như lúc này hắn hấp tấp thổ lộ, hoặc cường ngạnh muốn nàng gánh vác trách nhiệm, chắc chắn sẽ khiến Dung Xu sợ tới mức trốn vào trong ô bảo hộ tự xây dựng.
"Nàng cưới ta đi." Hoắc Tiêu có tướng mạo tốt, hắn cúi đầu kề sát Dung Xu, không đứng đắn nói.
Dung Xu chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười: "A Tiêu đệ đừng nói giỡn, ta là nữ tử, làm sao có thể cưới đệ?" Dung Xu chỉ coi như Hoắc Tiêu đang tìm nàng vui vẻ, nàng có chút không được tự nhiên đẩy Hoắc Tiêu một cái, chỉ cảm thấy tên xấu xa nào đó thỉnh thoảng vô ý đẩy nàng vào hạ bộ của mình, nàng có chút khó chịu.
"Nàng nhìn khuôn mặt, dáng người này của ta, làm nữ tế quốc công phủ có được không?" Hoắc Tiêu làm bộ như không biết Dung Xu cự tuyệt, thắt lưng chìm xuống một chút, côn thịt hoàn toàn tỉnh táo đã quen đường, một nửa đi vào cửa hoa huyệt, vừa mới bị hắn đè ép, nhìn chằm chằm như vậy, Dung Xu sớm đã ướt sũng, cả khuôn mặt nàng đỏ bừng.
"A Tiêu thanh niên tài tuấn, người muốn gả cho đệ còn nhiều hơn, nên đừng nói giỡn nữa. Đệ đi ra ngoài đi ..." Hai chân Dung Xu kẹp chặt, Hoắc Tiêu ngoan ngoãn lui ra ngoài, nàng cong đầu gối bày ra tư thế phòng vệ.
"Có rất nhiều người muốn gả cho ta sao? Làm sao nàng biết?” Hoắc Tiêu hỏi một cách đùa giỡn.
"Rất nhiều phu nhân tiểu thư đã tìm ta hỏi thăm về điều đó! Ba năm trước đệ vừa mới trở về, mỗi bữa tiệc nhỏ đều có người hỏi ta đấy!" Vừa mới kẹp chân xong, Dung Xu lại vỗ tay Hoắc Tiêu đang đặt lên bộ ngực trần của nàng, nhưng đã không còn kịp nữa, đầu nhũ hồng phần bị hắn xoa nắn đến sung huyết đứng thẳng.
Dung Xu cực kỳ ảo não, sao Hoắc Tiêu lại ăn đậu hũ của nàng thuận tay như vậy, thân thể nàng cũng không cảm thấy chán ghét, nàng cũng không biết mình dục cầu bất mãn như vậy.
Thật tình không biết, thân thể cũng có trí nhớ, khoái cảm và thỏa mãn mà nàng có được đêm qua khiến nàng vô thức sinh ra phản ứng với Hoắc Tiêu.
"A Tiêu đừng làm loạn nữa..." Ngay cả giọng nói của Dung Xu cũng không có lực, "Đệ rốt cuộc muốn ta phụ trách như thế nào?”
Hoắc Tiêu vốn không có ý định thật sự chen ngang làm nữ tế, hắn còn nghĩ tới cảnh tượng lúc trước đây! Hắn ngốc cũng chỉ là ném ra một yêu cầu bất khả thi để cho Dung Xu khổ não, như vậy tiếp theo thoạt nhìn tương đối dễ dàng đưa ra yêu cầu dụ nàng cắn câu, đáp ứng.
"Gia Gia, ta cảm thấy hai chúng ta rất tốt, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả." Tay hắn không quy củ di chuyển trên người Dung Xu, Dung Xu không tự chủ được thở dốc.
"Nàng ở bên cạnh dạy ta được không?" Hắn cúi đầu, khẽ cắn môi Dung Xu một chút. Giai đoạn hiện tại hắn không cưỡng cầu tiến triển nhảy vọt gì, hắn chỉ cầu quan hệ hai người tiếp tục, hắn tin tưởng mình có thể khiến cho Dung Xu cả thể xác lẫn tinh thần đều không thể rời khỏi hắn.
Khuôn mặt Dung Xu đỏ bừng, nghe ra yêu cầu của hắn, tuyệt đối không phải là quan hệ đứng đắn gì, đêm qua đã là một lần sai lầm, sai lầm như vậy có thể kéo dài sao?