Chương 23: Cám dỗ từ thân thể nam nhân (H)
"Nàng luôn nói nàng quên mất rồi, vậy ta sẽ giúp nàng nhớ lại, hôm qua nàng còn rất hài lòng với ta, không phải sao?" Hoắc Tiêu nâng một chân Dung Xu lên ôm vào trong ngực, một chân khác của Dung Xu thì bị nhốt ở hông của hắn, đỉnh dương vật hung dữ giữa hai chân hắn đã tiết ra một chút dịch trước khi xuất tinh, hắn dùng dùng quy đầu cọ xát hoa huyệt đã tiết ra xuân dịch kia.
"Gia Gia, nàng đang sợ cái gì vậy?" Giọng nói Hoắc Tiêu tràn đầy dụ hoặc, cũng tràn ngập khiêu khích.
"Ha... Ta không sợ!" Âm hộ bị vật nóng bỏng kia cọ xát qua lại, giọng nói của Dung Xu quyến rũ từ xương tủy.
Dục vọng sâu nhất trong nội tâm bị đánh thức, Dung Xu chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng tê dại, trên lý trí tuy rằng cảm thấy như thế này quá kinh thế hãi tục, nhưng cơ thể nàng lại không biết xấu hổ mà khao khát mãnh liệt được nam nhân trên người mình xâm chiếm, trong đầu thoáng qua vài giây phút sung sướng, Dung Xu khó nhịn cong vòm lưng.
"Gia Gia, nàng cứ như vậy ăn sạch sẽ ta, cho ta biết chuyện nam nữ tuyệt vời như thế nào, vậy trước khi ta có thể tìm được ý trung nhân, nàng có thể giúp ta không? Gia Gia?" Giọng nói của Hoắc Tiêu tràn ngập dụ hoặc, đáy mắt hắn lóe lên tinh quang, không thể nói ra chính là: "Trước khi hai chúng ta thành thân, có thể cứ như thế này được không?”
Thân hình mẫn cảm của Dung Xu bị trêu chọc như thế đã là cực kỳ khó nhịn, nàng chỉ dựa vào lý trí còn sót lại mới không tự mình nghênh đón lần nữa.
Nàng cắn chặt môi dưới, trong lòng cảm thấy mối quan hệ như vậy rất vặn vẹo, nhưng lại có một giọng nói điên cuồng khác nói cho nàng biết, như vậy có cái gì không thể? Cũng không phải hoàng hoa khuê nữ gì? Trong kinh thành có rất nhiều quý phụ dưỡng trai lơ, vì sao nàng lại không thể?
Một khi những suy nghĩ như vậy thoát ra khỏi kén, sẽ rất khó để kìm nén chúng. Nội tâm Dung Xu bị tra tấn, thân thể cũng bị dày vò, Hoắc Tiêu giống như đã quen thuộc với sự khó nhịn của nàng, đôi tay đầy những vết chai sần bắt đầu làm loạn bên trong đôi chân mềm mại của nàng, khi đến bên dưới chân nàng, ngón tay của hắn tìm được trân châu giấu ở bên trong hoa viên ướt át, trân châu kia đã sung huyết đứng thẳng, ngón tay của hắn bắt đầu xoay tròn trên hạt ngọc, vừa xoay tròn, vừa phối hợp với đỉnh côn thịt.
"A a a..." Cả người Dung Xu căng thẳng, nâng lên cái cổ cong xinh đẹp, trong miệng phát ra tiếng ngâm nga khó nhịn, "A Tiêu… A Tiêu..." Giọng điệu của nàng gần như cầu xin.
"Ừ?" Hoắc Tiêu giống như không biết nàng muốn làm gì, phát ra một tiếng mũi đầy nghi hoặc, nghe có chút ngây thơ, nhưng thật ra là trêu chọc.
"Đưa nó cho ta! A a ha a..." Ngón tay Hoắc Tiêu thô ráp, khiến cho chỗ mềm mại nhất của nữ nhân nổi nên cảm giác ngứa ngáy như vũ bão.
"Nàng đáp ứng ta trước, ta lập tức cho nàng." Hoắc Tiêu biết chuyện đã sắp thành công rồi.
"A a... Ta hứa với đệ! Ta hứa với đệ mà!" Sự khao khát của cơ thể cuối cùng đã đánh bại sự xấu hổ còn sót lại.
“Mau vào đi!” Khi hắn cầu xin như vậy, hoa đế đã đạt đến đỉnh điểm, khi cao trào hết lần này đến lần khác, nàng rên rỉ không thôi, huyệt khẩu cũng bắt đầu co rút lại, giống như muốn hút lấy Hoắc Tiêu, bất kể là cự vật dưới thân hay là tâm của hắn, quả thật đều bị hút đi.
"Vậy đều cho nàng." Hoắc Tiêu hung hăng cắm vào chỗ sâu nhất.
"A a, thật sâu… A Tiêu thật lớn ..." Mị huyệt bị mở ra, cảm giác da thịt non mềm bị nghiền nát trùng khớp với hồi ức vỡ vụn trong đầu, Dung Xu lập tức cảm nhận được cảm giác sung sướng làm người ta mất hồn ấy.
"A Tiêu, A Tiêu..." Đôi mắt của mỹ nhân quyến rũ như lụa, nốt ruồi dưới khóe mắt nàng bị nhuộm bởi một giọt nước mắt trong suốt như pha lê, Dung Xu không ngừng gọi tên Hoắc Tiêu.
Hoắc Tiêu chỉ cảm thấy máu trong cơ thể gần như sôi trào, hắn giống như một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi huyết khí phương cương*, vứt bỏ tất cả lý trí và tự chủ, chỉ muốn hung hăng xoa nát người mình yêu dưới thân, thực sự hòa làm một thể cùng mình.
*Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai
Hoắc Tiêu chinh chiến trên sa trường nhiều năm, thân hình cao lớn vô cùng cường tráng, đường cong vòng eo tao nhã lại có thể ẩn chứa sức mạnh cường đại, mỗi một động tác đều có thể dễ dàng đâm vào lõi hoa ở chỗ sâu nhất, khơi dậy một trận sóng gió.
Côn thịt qua lại, nuông chiều từng tấc da thịt mềm mại không góc chết, làm cho Dung Xu nhanh chóng vứt bỏ bất an trong đầu sang một bên, toàn tâm toàn ý dồn cả thể xác và tinh thần vào tình dục nồng nhiệt.
"A Tiêu A Tiêu… Quá sâu! "Quá sâu a..." Dung Xu rất luống cuống, tất cả những gì nàng biết đều đến từ tiền phu Trịnh Đình, bằng không là tự mình vụng trộm lấy được một nhánh trâm ngọc, tiền phu không dùng được, trâm ngọc cũng không phải là vật sống, cuối cùng nàng cũng biết vì sao tỷ muội tốt trước kia của nàng đều cười nói gả cho võ tướng còn tốt hơn, chỉ cần không bị điều ra biên cương, đó chính là hạnh phúc hơn nhiều.
Giờ phút này Dung Xu mới biết may mắn này không phải là may mắn mà là tính phúc.
"Ha a. A ừ..." Hoa ở bên ngoài đã được yêu thương đầy đủ, vách tường bên trong cũng bị dương vật cực lớn hung hăng chà đạp, phập phồng không ngừng vang lên, Dung Xu chỉ cảm thấy cổ họng của mình cũng sắp khàn đi, "Chậm một chút, chậm một chút!” Nàng khóc nức nở.
Hoắc Tiêu đã từng nghe qua những lời tục tĩu trong quân doanh, các cựu chiến binh thường nói, nữ nhân nói chậm thì phải nhanh, nói không cần chính là hung hăng muốn. Mặc dù không thể tin được, nhưng luôn luôn có một số là sự thật.
"Không thể chậm được! Trách Gia Gia quá mê người." Hắn thở hổn hển, điên cuồng ưỡn thẳng eo, quất roi mềm dưới háng, chân bị hắn ôm cũng bị hắn bóp ra một chút vết đỏ ái muội.
Hoắc Tiêu khẽ gầm nhẹ một tiếng, bất chợt trong đầu nảy ra một số ý nghĩ, buông chân Dung Xu xuống, xoay người nàng sang một bên, từ nằm chính biến thành nằm nghiêng, dương vật tràn ngập trong đường hoa xoay nửa vòng, cảm giác tê dại nổi lên gợn sóng, giống như một tảng đá rơi xuống mặt nước yên tĩnh.
"A a... "Thoải mái..." Dung Xu quên cả hét lên, Hoắc Tiêu kéo một chân khác của Dung Xu từ giữa hai hông ra, làm cho nàng hiện ra tư thế cong người ôm chân, bởi vì hai chân bị kẹp chặt, không gian của tiểu huyệt tự nhiên bị đè ép, côn thịt bị kẹp thật sâu, hai người đồng thời thở ra tiếng hưng phấn, một người vì cảm giác tràn đầy mà nhiều hơn, một người thì vì bị kẹp chặt, lúc này dương như cả hai đã thực sự trở thành một, ai cũng không thể rời khỏi ai.
Hoắc Tiêu thở dốc một trận, vui sướng trong nháy mắt khiến da đầu hắn tê dại, động tác của hắn chậm lại, nhưng từng chút tiếp xúc thong thả lại làm cho Dung Xu thoải mái nói không nên lời.
"Hừ ừm... Hừ ừ..." Giọng nói của nàng thay đổi hoàn toàn, "Sắp tới rồi..." Cùng với tiếng nũng nịu kia là một trận lên đỉnh mãnh liệt, sự thoải mái kia ập đến, thế như chẻ tre, thế nào cũng không ngăn cản được, cả người Dung Xu căng thẳng, nghênh đón đợt sóng lớn này, đầu ngón chân như quân cờ bạch ngọc cuộn tròn lên, hai tay của nàng vô thức ôm lấy ngực mình, móng tay cũng bị mắc kẹt trong cánh tay nhỏ bé của bản thân.
"A ừ a a..." Đường hoa bắt đầu điên cuồng co rút lại, bởi vì tư thế hắn vốn đã bị hút rất lợi hại, lần này lại càng thêm xuất thần.
Nhưng vào lúc này, Hoắc Tiêu bắt đầu mãnh mẽ ưỡn thắt lưng, theo một trận xoay eo bày mông của hắn, tiếng vỗ va nhau của thân thể càng lúc càng nhanh, giống như hạt châu lớn rơi xuống đĩa ngọc, nhanh chóng vang lên, mà giai điệu rất nhanh này cuối cùng kết thúc bằng một tiếng gầm gừ nhỏ, trong nháy mắt tinh thủy nóng rực rót đầy trong cơ thể Dung Xu.