Chương 25: Ta không thoải mái!
Dung Xu hít sâu một hơi, nàng vốn không thể cưỡng lại được những người đẹp trai, dựa vào tư sắc của Hoắc Tiêu, một người tung hoành như vậy, Dung Xu chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, nàng giống như loại đệ tử phong lưu chuyên chơi đùa với trái tim thiếu nữ.
"Lời này đệ cũng không cần nói thành như vậy chứ? Không phải ta đã hứa sẽ ở lại với đệ sao? Ta chỉ là không quen lắm, đệ mau đứng lên đi, không phải đến giờ lên triều rồi sao?" Đại quan ngũ phẩm đương triều trở lên mới có tư cách lên triều, hôm nay vừa đúng lúc là đại triều hội, quan viên Đại Vân cứ năm ngày lại nghỉ một ngày, hôm qua tình cờ là ngày Hoắc Tiêu được nghỉ, lúc này mới có thời gian cùng nàng đi xử lý chuyện riêng tư, mà một ngày sau khi nghỉ chính là đại triều hội.
Trong triều hội, chỉ có đại quan tam phẩm mới có thể đứng trong điện, còn quan tứ phẩm, ngũ phẩm nhất định phải ở ngoài điện, dù mưa hay nắng đều phải tham dự triều hội, có một số lão quan có công tích xuất sắc có thể được ân chỉ tiến điện, đương kim thánh thượng hùng tài đại lược*, tiên hoàng lại càng nhiệt tình mở rộng bờ cõi, cho nên trong triều cũng không trọng văn khinh võ như tiền triều, các quan quân được đối xử rất ưu đãi, Hoắc Tiêu tuổi còn trẻ đã là quan tứ phẩm, còn có ân chỉ vào điện, đủ thấy được ân sủng.
* Hùng tài đại lượng: Tài năng lớn lao, mưu kế giỏi giang.
“Ta không thoải mái, ta muốn xin nghỉ!” Người được ân sủng luôn có vài phần tùy hứng, cái này áp dụng trên người Hoắc Tiêu thật đúng không sai, quan viên bình thường làm sao có thể dùng hai chữ xin nghỉ thuận lợi như thế.
"Chỗ nào không thoải mái?" Dung Xu thờ ơ hỏi.
"Trong lòng không thoải mái." Hoắc Tiêu nói rất nghiêm túc, Dung Xu chỉ cảm thấy trong lòng cuống cuống, nàng thật sự hỏi vô ích rồi!
Hành vi của hai người nếu đặt ở đáy mắt người khác, đó chính là tán tỉnh,nhưng Dung Xu lại không tinh ý với những chuyện thế này, nàng trợn trắng mắt với Hoắc Tiêu.
Cuối cùng sau khi Dung Xu kiên nhẫn nói vài câu dễ nghe, lúc này Hoắc Tiêu mới không cam lòng, miễn cưỡng đứng dậy mặc y phục, trên người hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa, Hoắc Tiêu lại cẩu thả như vậy, hắn dội nước lạnh ở phía sau bình phong, nhưng Dung Xu không thể như thế được, nàng được hai tỳ nữ đưa đến nhĩ phòng, thùng tắm ở đó ngoại trừ kích thước ra thì gần như giống hệt cái ở khuê phòng của nàng, nếu cẩn thận xem qua bài trí ở đây thì khắp nơi đều có thể thấy sự quan tâm của Hoắc Tiêu đến căn phòng, từ phong cách của từng món đồ trang trí cho đến việc lựa chọn màu sắc đều phục vụ cho sở thích của Dung Xu. Chỉ tiếc Dung Xu rất chậm chạp, luôn coi tình cảm của Hoắc Tiêu dành cho nàng là tình thân.
Thành thật mà nói, muốn nàng vì Hoắc Tiêu lưỡng nhạc đâm đao* nàng cũng nguyện ý, cho nên mới đáp ứng với lời khẩn cầu của Hoắc Tiêu, nhưng mặc dù có quan hệ thể xác thân mật như vậy thì tận sâu trong nội tâm Dung Xu vẫn chỉ coi Hoắc Tiêu là người nhà. Mặc dù có thể nói cùng người nhà giải tỏa dục vọng của nhau rất kinh thế hãi tục, nhưng bản chất của Dung Xu là nổi loạn và cũng không quá coi trọng những suy nghĩ của thế tục.
*Lưỡng nhạc đâm đao: hai bên xương sườn cắm đao, giúp bạn không tiếc cả mạng sống.
Thu Phong và Hạ Hà tất nhiên sẽ không biết chuyện gì xảy ra đêm qua, chỉ từ những vết đỏ gây giật mình trên làn da trắng nõn của Dung Xu cũng có thể đoán ra được đêm qua nhất định là một đêm điên cuồng.
Các nàng đi theo Dung Xu từ nhỏ, vô cùng hiểu rõ tính cách của Dung Xu, bọn họ biết nếu Dung Xu không đề cập tới, vậy chính là không muốn nhắc tới, cho nên hai người bọn họ lập tức cái gì cũng không nói.
Dung Xu ngâm mình trong bồn tắm, thoải mái híp mắt, hưởng thụ cảm giác thoải mái do nước nóng mang đến, sự mệt mỏi và đau nhức trên cơ thể nàng dịu đi rất nhiều.
Khi Dung Xu cuối cùng cũng từ trong bồn tắm đi ra, Hoắc Tiêu đã vội vàng lên triều, nhưng hắn vẫn có khoảng thời gian trống, gọi Thu Phong đến căn dặn một phen.
"Tiểu thư, Hoắc đại nhân đã dặn dò, thuốc này dâng cho ngài." Sau khi Dung Xu ăn mặc chỉnh tề, Thu Phong đưa cho Dung Xu một cái bình bạch ngọc, thần sắc trên mặt có chút thúc giục.