Chương 26: Tàng trữ của hồi môn
Đều đã là nữ tử hai mươi mấy tuổi, Thu Phong và Hạ Hà vẫn tận tâm và trung thành với Dung Xu, đến tuổi hôn phối cũng không muốn rời đi vì lo lắng Dung Xu ở Trịnh phủ bị khi dễ, hiện giờ Dung Xu đã rời khỏi Trịnh phủ, hai người còn một năm nữa là đến tuổi cuối cùng của tỳ nữ sẽ được xuất quan, bình thường những tỳ nữ trên hai mươi lăm tuổi mà không xuất giá thì sẽ ở bên cạnh chủ tử cả đời.
"Tiểu cô nương này, giờ biết trêu ghẹo chủ tử rồi sao? Trong đầu đầy tư tưởng đen tối, nói cho ta một chút xem nào, có phải có ý trung nhân muốn gả đi rồi phải không?" Tình cảm chủ tớ rất tốt, đôi mắt xinh đẹp của Dung Thu đảo tròn trêu ghẹo Thu Phong, Thu Phong không phải hoàn toàn vô tri với diễm sự trong khuê phòng, nhưng dù sao vẫn là hoàng hoa đại cô nương.
Dung Xu không phải loại chủ tử sẽ để tỳ tử ở bên ngoài canh cửa, cho nên tâm của Thu Phong và Hạ Hà vẫn còn rất thuần khiết, cả khuôn mặt của Thu Phong đỏ bừng lên sau khi bị trêu chọc như vậy.
"Nô tỳ còn muốn đi theo tiểu thư ăn ngon mặc đẹp cả đời nha! Nhưng Thu Phong tỷ tỷ thì khác! Thu Phong tỷ tỷ từ trước đã thích Hiểu Vũ ca ca bên cạnh Hoắc đại nhân mà!" Thu Phong và Hạ Hà đều là con của nô gia, bình thường hoặc sẽ trở thành thông phòng của cô gia, hoặc sẽ gả cho quản sự, thị vệ trong nhà.
Gả cho Hiểu Vũ là một lối thoát tốt, Hiểu Vũ đi theo Hoắc Tiêu dốc sức trên chiến trường, là hộ vệ mang đao bát phẩm, tuy rằng chỉ là một chức quan nhỏ bé, nhưng đó cũng là một chức quan đứng đắn.
Dung Xu ngẫm lại, thật đúng là có chuyện này, "Thu Phong, ta biết trước kia ngươi không yên tâm, sợ ta ở Trịnh gia bị người khác khi dễ, hiện giờ ta và Trịnh Đình đã hòa ly rồi, ngươi cũng đến tuổi, nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể mời A Tiêu làm chủ cho ngươi.”
Mặt Thu Phong đỏ lên, Hoắc Tiêu lúc nhỏ dành hơn phân nửa thời gian ở Dung phủ, Hiểu Vũ và Thu Phong cũng coi như thanh mai trúc mã, Hiểu Vũ đã từng lén lút cầu hôn Thu Phong, nhưng khi đó Thu Phong thật sự lo lắng cho tiểu thư nhà mình nên đã khéo léo cự tuyệt hắn, vốn tưởng rằng Hiểu Vũ sẽ buông tay, nhưng khi gặp lại, Hiểu Vũ còn chờ nàng, trái tim của nàng như mùa xuân đâm chồi nảy lộc.
Nếu đặt ở trước kia, Thu Phong cũng sẽ cự tuyệt hắn, nhưng hôm nay... Thu Phong luôn cảm thấy con đường đi chệch hướng nay đã được định đến đúng hướng.
Thấy Hoắc Tiêu yêu thương tiểu thư nhà mình như vậy, nàng tin tưởng tiểu thư nhà mình chắc chắn có thể hiểu được tấm lòng của Hoắc Tiêu đối với nàng, lần này... Tiểu thư của nàng nhất định sẽ hạnh phúc, cũng chỉ khi tiểu thư của nàng bình an hỷ lạc, nàng mới có thể yên tâm lập gia đình.
"Tiểu thư, vậy người ta cũng phải có ý tứ kia mới được mà!” Nha đầu dù có dũng mãnh đến đâu thì vẫn thẹn thùng khi đối mặt với vấn đề hôn nhân của chính mình.
"Á à, cô nương miệng không thành thật này cuối cùng cũng thừa nhận rồi, Hạ Hà ngươi cũng đừng giấu diếm giống như nàng nha! Có thích ai thì nên nói ra.” Chủ tớ ba người cùng nhau cười đùa, đây thực sự là khoảnh khắc thả lỏng nhất trong năm năm qua, trước kia ở Trịnh gia quy củ nghiêm khắc, ăn ngủ không được nói chuyện. Mặc dù Trịnh lão phu nhân cũng không phải loại người có học thức gì, lại rất thích giả bộ thanh cao, cũng rất thích bới lông tìm vết, duỗi tay giáo huấn hai tỳ nữ các nàng, khiến cho cuộc sống của các nàng trở nên rất áp lực.
Ba người cười vui vẻ, Dung Xu không cần đến chỗ bà bà thỉnh an theo quy củ nữa, sắc mặt tốt hơn nhiều so với lúc ở Trịnh gia.
So với niềm hạnh phúc của Dung Xu thì người Trịnh gia lại không như vậy.
Sau khi Dung Xu rời đi, Trịnh gia cũng trải qua một hồi phong ba, số lượng của hồi môn của Dung Xu quá mức khổng lồ, ngày đầu tiên không thể kiểm kê xong, cho nên Vũ Lâm Quân đã phong tỏa tất cả khố phòng của Trịnh gia, ngày hôm sau mọi người tiếp tục kiểm, Thu Phong phát hiện số lượng trang sức của Dung Xu không đúng, Trịnh lão phu nhân và Trịnh Nhân Nhân đánh chết không chịu khai, cuối cùng Hiểu Vũ uy hiếp sẽ đưa hai người đi báo quan, Trịnh Nhân Nhân mới không cam lòng trả lại tất cả đồ nàng ta cất giấu.
Hai mẫu nữ rất biết tính toán, những đồ được cất giấu đều rất có giá trị, có mấy món còn là vật ngự ban, bọn họ cũng không phải đặc biệt có kiến thức, nhưng phàm là đồ vật tới từ trong hoàng cung, các nàng đều đặc biệt để ý, trang sức còn có thể lấy về, vải vóc và sa tanh bị các nàng dùng hết thì không thể trả lại.
Hoắc Tiêu tức giận đến mức so đo từng tý một, hắn trực tiếp mượn từ chỗ dưỡng mẫu một bà tử trung thành tận tâm đến giám sát, bà tử này trước kia từng làm việc trong hoàng cung, ánh mắt độc ác, lần lượt xé từng bộ y phục lẽ ra không nên thuộc về bọn họ trong tay Trịnh phu nhân và nữ nhi của bà, còn đào cả hoa lạ trong vườn lên, tương đối tiếc nuối khi không mang đi được một số cây quý.
Lúc kiểm kê trang viên và cửa hàng cũng trải qua một phen phong ba, thông gia của Trịnh lão phu nhân tự mình ở biệt viện dưới danh nghĩa Dung Xu đã mấy năm chưa nộp tiền thuê nhà, lúc bị đuổi đi khóc sướt không nói, còn không muốn phun ra tiền thuê nhà. Cuối cùng phải để Hoắc Tiêu vừa mới xuống triều, cầm cung ngự ban đi đòi nợ, sau lại đuổi đi rất nhiều người thân và bạn bè của Trịnh gia ra khỏi cửa hàng, có Hoắc Tiêu ra mặt, mọi người cuối cùng cũng thành thật, nhưng việc kiểm kê của hồi môn cũng mất ba ngày, đủ để thấy được gia sản Dung Xu kinh người đến cỡ nào.
Không muốn kinh động Dung gia, Hoắc Tiêu khiêm tốn tạm thời thu của hồi môn của Dung Xu vào trong khố phòng của biệt viện đứng tên hắn, cuối cùng thu sổ sách thành từng rương giao cho Dung Xu.