Chương 27: Cầu hôn biểu muội
Sau khi Võ Lâm Quân đến và dọn sạch toàn bộ của hồi môn của Dung Xu, Trịnh lão phu nhân lấy lại sổ sách thực sự thuộc về Trịnh gia. Nhìn quanh căn nhà trống rỗng này, cuối cùng bà đã bắt đầu có cảm giác nhi tử và tức phụ đã hòa ly, bi thương từ đáy lòng khóc nháo một trận.
Nhớ lại những gì mình đã mất, trong lòng bà tràn đầy không cam lòng, không thể như trước kia răn dạy Dung Xu, lão phu nhân chỉ có thể làm chút chuyện mà bà cho rằng có thể gây thêm phiền phức cho Dung Xu.
Lão phu nhân tìm chết tìm sống khóc nháo một trận, chỉ trích Trịnh Đình không thể thêm con cháu cho Trịnh gia, là đại bất hiếu. Chữ Hiếu bị giữ lại, cho dù Trịnh Đình không muốn cũng không thể làm trái.
Giữa hiếu và ngu hiếu chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh, Trịnh Đình rõ ràng thuộc về vế thứ hai, hắn luôn cố giữ lấy thanh danh của mình khi Trịnh lão phu nhân cố tình gây sự, làm việc mà không phàn nàn: " Sự tình phụ mẫu răn bảo, thấy chí không từ, lại kính không vi, lao mà không oán*.”
*Trích từ “Luận ngữ của Khổng Tử”, ý nghĩa: Để phụng dưỡng cha mẹ, bạn nên nhẹ nhàng thuyết phục họ nhận ra lỗi lầm của mình. Nếu ý kiến của bạn không được chấp nhận, bạn vẫn phải tôn trọng họ và không xúc phạm họ, và làm việc chăm chỉ cho họ mà không oán giận.
Cứ như vậy một thời gian dài, Trịnh lão phu nhân đã làm hết các loại chuyện hồ đồ, mà Trịnh Đình dung túng hành động của bà không phải bởi vì hiếu, mà là bởi vì ích kỷ tự lợi. Trịnh lão phu nhân sẽ không thật sự chạm đến lợi ích của hắn, mà là vì lợi ích của hắn mà ép buộc những người khác, Dung Xu chính là khổ chủ bị áp bách nhất trong cuộc hôn nhân này, bị Trịnh Đình lấy chữ hiếu kiềm chế, cuối cùng khiến cho hai người dần dần xa cách.
Hai đứa con của ngoại thất dưới sự kiên trì của Trịnh lão phu nhân đã ra nhận tổ quy tông, mà mẫu bằng tử quý*, Hà Quyên cũng trở thành Hà di nương trong nhà, vào tổ phổ Trịnh gia, chỉ là chuyện này làm khiêm tốn, bí mật, không nói ra với người ngoài.
*Mẫu bằng tử quý: Mẹ vinh hiển nhờ con.
Hà Quyên tuy rằng có được danh phận như ý nguyện, nhưng thật sự không nhận được bất kỳ lợi ích nào, Trịnh Đình dồn tất cả oán khí của mình lên trên người Hà Quyên.
"Là ngươi, là ngươi đã ủy thác cho người nắm tin truyền ra ngoài đúng không?" Hà Quyên không biết chữ cho nên đã hối lộ tỳ nữ ra ngoài thay nàng ta gửi thư. Chuyện này Trịnh Đình đã tra ra rất nhanh, hắn cũng không nghĩ tới mình đã phòng ngừa mọi khả năng bên ngoài nhưng lại không phòng bị kẻ tiểu nhân bên gối luôn ra vẻ mềm yếu.
Vào đêm trở thành di nương, Hà Quyên thiếu chút nữa bị Trịnh Đình đánh chết, nếu không phải trong bụng nàng còn có cốt nhục của Trịnh Đình thì đoán chừng Trịnh Đình thật sự muốn lấy mạng của nàng.
Mặt khác, vào ngày hòa ly, Trịnh lão phu nhân tự mình làm chủ viết một phong thư cho đại ca của bà, thay Trịnh Đình cầu hôn chất nữ, biểu muội này của Trịnh Đình vô cùng si mê hắn, hiện tại nàng là một góa phụ, phu gia không muốn nuôi thêm một người cho nên nang bị ném trở về nương gia, lão cô nương hơn hai mươi tuổi, lúc trước Trịnh lão phu nhân vẫn luôn có chủ ý để chắt nữ bà làm bình thê, nhưng lại bị Trịnh Đình cự tuyệt.
Hiện giờ Trịnh Đình đã hòa ly, Trịnh lão phu nhân lợi dụng lời của phụ mẫu và lời của người mai mối*, lời bày móc làm cái cớ, muốn hắn cưới biểu muội hắn, Trịnh Đình tâm phiền ý loạn, lại thật sự không thể làm phiền mẫu thân một trận hồ nháo, mẫu thân cũng ở dưới sự cự tuyệt liên tục của hắn, cường ngạnh vì hắn cầu hôn biểu muội.
*Tình yêu nam nữ ở cổ đại không được tự do, phải có sự đồng ý của cha mẹ và lời qua lại của mai mối (bất đắc phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn).
Trịnh lão phu nhân có vẻ như nóng lòng chứng minh rằng cho dù rời khỏi Dung Xu Trịnh gia cũng có thể rất tốt, không mất mấy ngày công phu đã khiến Trịnh gia trên dưới náo loạn.
Bây giờ, hai người bọn họ đã hòa lỳ được bảy ngày.
Trong lòng Trịnh Đình bất ổn, vẫn còn tồn tại một chút may mắn, dù sao đã qua bảy ngày hòa ly, cựu nhạc trượng cùng cựu cữu tử của hắn vẫn đối đãi với hắn như thường, ít nhất không thấy hắn trợn mắt nhìn nhau, đầy những cú đấm. Hắn không khỏi suy nghĩ, thật ra Dung Xu chỉ muốn dọa hắn, văn thư của hòa ly căn bản không đưa ra, Dung Xu chỉ muốn cảnh cáo hắn mà thôi.
Trịnh Đình cứ như vậy mang theo tâm tình thấp thỏm, cuối cùng khi hạ triều lấy hết dũng khí.
"Mộc thị lang về trước đi, ta còn có chút việc." Trịnh Đình nói với Mộc thị lang như thế, Mộc thị lang và Trịnh Đình là cử nhân đồng thời trúng cử, cũng là thám hoa năm đó, cùng Trịnh Đình có thể nói là mùi hương tương hợp, lúc chuẩn bị thi đã như hình với bóng, được xưng là Song Kiệt.
Mộc thị lang có tướng mạo thanh tuấn nhưng xuất thân nghèo khó. Năm đó khi nằm trong danh sách bắt nữ tế, hắn đã bị thủ phú Trường An bắt về, trở thành nữ tế của ông ta một cách nửa vời, thê tử hắn thừa kế nghiệp của phụ thân, là nhân vật độc ác trong giới kinh doanh Trường An, rất nhiều người cười nhạo Mộc Thị Lang là kẻ xen vào, nhưng hắn cũng không tức giận, ngoài mặt còn ngoan ngoãn phục tùng thê gia.
Hắn chính là người xúi giục Trịnh Đình nuôi ngoại thất trong đống sản nghiệp của thê tử, cũng là bằng hữu tốt nhất, vỏ bọc tốt nhất của Trịnh Đình, Dung Xu cũng biết hắn, có không ít lần Trịnh Đình đi trộm hoan, đều là Mộc thị lang yểm hộ cho hắn, đồng thời, Trịnh Đình cũng sẽ yểm hộ Mộc thị lang đi tìm chút dịu dàng.
Dung Xu và phu nhân Mộc thị lang bởi vì quan hệ của phu quân hai người mà trở thành bạn tốt, phu quân hai người đều không trung thực là điều mà hai người bọn họ có lẽ không ngờ tới.
Trịnh Đình và Mộc Viễn là hai cử nhân trẻ tuổi nhất từ khi nước Đại Vân khai quốc tới nay, truyền thuyết của bọn họ đến nay vẫn chưa bị phá vỡ. Năm bọn họ tham gia kỳ thi thậm chí còn được gọi là năm anh kiệt, minh châu anh kiệt của thiên hạ đều tỏa sáng trong năm đó. Đáng tiếc trí tuệ và tài năng của hai người lại rất quen với bàng môn tả đạo.
Mộc thị lang nhìn Trịnh Đình, gật gật đầu, thuận miệng nói: "Đúng rồi, thê tử ta mời Trịnh huynh kháng lệ* đến phủ vào hai mươi ngày có chuyện muốn nói, kính xin Trịnh huynh thưởng quang.”
*ý chỉ vợ chồng Trịnh Đình theo cách xưng hô ngang hàng.
Lời nói của Mộc Thị Lang giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực Trịnh Đình, khiến cho nam nhân đã bảy ngày không được ngủ ngon bị đâm đến choáng váng.
"Hôm đó, ta và thê tử sẽ cùng đến." Hắn còn chưa hết hy vọng, cũng không dám nói ra miệng.