Chương 28: Kẻ trộm không chết
"Trịnh huynh có vẻ rất sợ thê tử mình." Trong giọng nói của Mộc Viễn không giấu được vẻ trào phúng, trước kia nội tâm Trịnh Đình rất thống hận hắn nói như vậy, nhưng hôm nay hắn lại không quá để ý, chỉ cần Dung Xu có thể trở về thì có sao đâu?
Thật khó để giải thích rõ tâm trạng của Mộc Viễn. Ở đáy lòng, Mộc Viễn thực sự hâm mộ Trịnh Đình, tuy rằng đồng thời trúng cử nhưng Trịnh Đình bởi vì văn phong xuất trúng mà trở thành Trạng Nguyên.
Mộc Viễn tương đối hướng nội hơn một chút, không có diệu bút sinh hoa* kia, tài ăn nói cũng không bằng Trịnh Đình, diện mạo cũng hơi kém một chút, nhưng ở phương diện công vụ, hắn rất có tài năng.
* Thành ngữ “Diệu bút sinh hoa” sau này thường dùng để nói về một người có tài năng văn học kiệt xuất.
Nếu chỉ dựa trên khả năng làm việc thì con đường làm quan của Mộc Viễn lẽ ra phải thuận lợi hơn Trịnh Đình. Nhưng Trịnh Đình lại có thể cưới hơn hắn, cưới một quý nữ nhà cao cửa rộng, so với Trịnh Đình, mặc dù hắn cưới nữ nhi của người giàu nhất, nhưng thương nhân dù sao cũng không phải hàng đầu, không cách nào khiến hắn thực sự nổi bật hơn người khác, chỉ là những việc cần tiền bạc thì có ích hơn một chút.
Khi mọi người nghĩ đến Trịnh Đình, đồng thời sẽ nghĩ đến thê tộc khổng lồ sau lưng hắn, nhưng nếu nghĩ đến Mộc Viễn thì lại không thể không tỏ ra mỉa mai, châm chọc, cười nói một câu: "Nghĩ đến Mộc thị lang, phảng phất có thể ngửi được mùi đồng thối.”
Rõ ràng Mộc Viễn có tài hơn, nhưng đến cuối cùng, Trịnh Đình dễ dàng trở thành Hình bộ thị lang, mà hắn trù tính nhiều năm mới có thể tiến vào Công bộ, trở thành Công bộ thị lang, tuy rằng hai người quan phẩm ngang nhau, nhưng được đối đãi không giống nhau, Công bộ dầu mỡ nhiều, nhưng lại bị thế lực khắp nơi vây quét, theo dõi, không bằng Hình bộ, có thể bị quan gia chú ý nhưng sẽ không trêu chọc quá nhiều thị phi.
Năm đầu tiên Trịnh Đình nhậm chức đã bởi vì làm tốt một vụ án treo liên hoàn mà được thánh nhân khen ngợi, đợi Hình bộ thượng thư cáo lõa, vị trí thượng thư gần như là đóng đinh cho hắn.
Mộc Viễn tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hắn rất ghen tị với Trịnh Đình, ước gì hôn nhân của Trịnh Đình thất bại. Không thể không nói, Mộc Viễn đã góp phần rất nhiều trong cuộc hôn nhân thất bại của Trịnh Đình và Dung Xu, năm đó chính hắn là lôi kéo Trịnh Đình đi uống rượu hoa, còn dùng ngôn ngữ kích thích Trịnh Đình.
"Ta cũng không phải sợ, chỉ là..." tôn trọng mà thôi.
Trịnh Đình nói đến một nửa thì ngực đau nhói, trước kia hắn luôn thích nói những lời này, nhưng bây giờ câu này nghe chỉ còn sự mỉa mai.
"Còn có việc gấp, cáo từ." Cùng Mộc Viễn tranh cãi một hồi, văn võ đại quan trong điện đã nhao nhao tản đi, chính trị của Đại Vân đã thành thục, mặc dù có đảng phái tranh chấp, nhưng đại đa số triều đình đều xử lý từ sớm, thường xuyên có việc khởi tấu, không có việc gì thì lui triều, trừ phi có chương trình nghị sự trọng đại nếu không sẽ rất ít có ngọ triều*, thậm chí là vãn triều.
*ngọ triều, vãn triều: các buổi triều vào giữa trưa hoặc tối muộn.
Trịnh Đình liếc mắt một cái đã thấy Hoắc Tiêu. Hoắc Tiêu, thái tử và huynh đệ Dung gia cùng đi ra, bốn người thoạt nhìn vui vẻ hòa thuận, Trịnh Đình từng muốn dung nhập vào cái vòng tròn này, nhưng sau đó hắn phát hiện vòng tròn này không hoan nghênh hắn, cho nên hắn tìm được vòng tròn khác trong triều, quan điểm ngày càng xa Dung gia.
Nếu đặt ở bình thường, Trịnh Đình tuyệt đối sẽ không tự làm mình mất mặt tiến lên, nhưng hôm nay hắn thật sự đặt cược tất cả vào ván cược này, hắn nhất định phải xác nhận tâm ý của Dung.
Cho đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy không chân thật, hắn không thể tin rằng năm năm hôn nhân, tám năm tình cảm, mười năm quen biết sẽ tan thành mây khói trong nháy mắt chỉ bởi vì đi lầm một bước.
"Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ, Dung đại tướng quân, Dung thượng thư, Hoắc thống lĩnh." Trịnh Đình chắp tay hành lễ.
"Miễn lễ." Thái tử Vân Trạch có bề ngoài tao nhã lạnh lùng, thái độ đối với Trịnh Đình không thân thiết lắm, lại nói tiếp, Trịnh Đình cũng có một tầng quan hệ với Thái tử, nhưng người Dung gia không mặn không nhạt với Trịnh Đình, Thái tử cũng sẽ chiều theo thái độ của người nhà thê tử.
Tuy rằng thái độ của những người này là thờ ơ, nhưng lại dấy lên hy vọng trong lòng Trịnh Đình, theo lý mà nói, thái tử và huynh đệ Dung gia đều coi Dung Xu như bảo bối, rất quý trọng nàng, nếu bọn họ biết những chuyện hắn làm, có lẽ còn muốn đánh hắn một trận, tuyệt đối không có khả năng bình tĩnh đối thoại với hắn như thế.
"Vi thần có chuyện muốn với Hoắc thống lĩnh, mong chư vị cho ta mượn Hoắc thống lĩnh nói riêng vài câu?" Giọng điệu Trịnh Đình vô cùng cung kính.
Ngoại trừ Hoắc Tiêu ra, trên mặt ba người còn lại đều xuất hiện vẻ kinh ngạc, bọn họ không hiểu tại sao Trịnh Đình lại tìm tới Hoắc Tiêu, chỉ là ba người bọn họ cũng không phải người nhiều chuyện nên không mở miệng hỏi thăm.
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, Hoắc Tiêu cắt ngang bầu không khí xấu hổ này, "Vừa lúc ta cũng có chuyện muốn nói với Trịnh thị lang, mọi người đi trước đi, lát nữa ta còn có chút chuyện riêng, lần sau chúng ta gặp lại.”
"A Tiêu, gần đây đệ luôn trốn tránh chúng ta, ngay cả hôm nay tiễn đại ca ta đệ cũng dám trốn, rốt cuộc đệ đang định làm cái gì vậy?" Dung Lâm là người sôi nổi nhất trong số họ, nói đùa một câu.
Hoắc Tiêu cũng không phản bác, chỉ nói: "Qua vài ngày các huynh sẽ biết. ”
"Được rồi, chơi trò đố chữ đấy à?" Dung Tễ đấm bả vai Hoắc Tiêu một cái, ba người liền trước sau rời đi.