Chương 29: Cười Trịnh đại nhân
Trịnh Đình vốn chột dạ, sau khi ba người dần dần đi xa, hắn rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.
"Có rắm mau thả." Sau khi ba người rời đi, bản tính Hoắc Tiêu cũng lộ ra.
Nếu như bình thường, Trịnh Đình nhất định phải lý sự với hắn vài câu, hoặc chế giễu hắn không hiểu lễ tiết, thô lỗ vô lễ, nhưng hôm nay hắn có chuyện quan trọng hơn, chỉ đành xem nhẹ ác ý của Hoắc Tiêu đối với hắn.
"Hoắc đại nhân, ngài có biết tình hình gần đây của Xu Nhi không? Kể từ ngày đó không có tin tức của nàng, trong lòng ta rất nhớ nàng." Trên mặt Trịnh Đình tràn ngập sự căng thẳng, so với vẻ mặt lưu manh của Hoắc Tiêu, hai người đứng cùng một chỗ thoạt nhìn có chút ngượng ngùng, cũng may trong cung quy củ nghiêm ngặt, cung nhân đi ngang qua mặc dù trong lòng tò mò, nhưng cũng không dám ngó nghiêng.
"Xu Nhi là để cho ngươi gọi sao? Ngươi là một ngoại nam, đừng làm hỏng thanh danh của khuê nữ của Dung gia, ngươi phải gọi nàng một tiếng Dung nhị tiểu thư.” Hoắc Tiêu nhíu mày, trên mặt tràn đầy không vui cùng khinh bỉ.
Trịnh Đình bình thường không gọi Dung Xu bằng tên thân mật, ở trước mặt Hoắc Tiêu nói như vậy cũng chỉ muốn khoe khoang quá khứ giữa mình và Dung Xu, nhưng gọi như vậy như tự tát bản thân mình một cái thật mạnh.
Vẻ mặt giễu cợt của Hoắc Tiêu làm cho hắn vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.
Tất cả hy vọng trong lòng Trịnh Đình trong phút chốc tan thành mây khói, cuối cùng những may mắn lại bị Hoắc Tiêu xé nát một cách tàn nhẫn, hắn chỉ cảm thấy cả người rét run, nhưng lại không cam lòng hết hy vọng như vậy, vẻ mặt bi ai nhìn Hoắc Tiêu: "Nhìn thái độ của Dung đại nhân vừa rồi, sợ là không biết ta và... Dung nhị tiểu thư đã hòa ly, vậy có nghĩa là Dung nhị tiểu thư còn chưa về phủ, thân là…tiền phu của Dung nhị tiểu thư, quan tâm đến an nguy của cố nhân cũng coi như hợp tình hợp lý, mong Hoắc thống lĩnh có thể cho ta một câu trả lời, làm cho ta an tâm." Sau khi hòa ly với Dung Xu, hắn đã cố gắng đi tìm nàng, hắn tin tưởng chỉ cần có thể nói chuyện tốt với Dung Xu, Dung Xu sẽ hiểu hắn.
Nhưng suốt bảy ngày nay, hắn hoàn toàn không cách nào chạm tới Dung Xu, cho dù vận dụng tình báo hình bộ, cũng không biết Dung Xu đã đi đâu, hắn nghi ngờ Hoắc Tiêu đã giấu người đi.
"Được rồi, nhiều lời nhảm nhí như vậy chính là muốn biết Xu Nhi ở đâu chứ gì? Không liên quan gì đến ngươi, ngươi chỉ cần biết, sau khi rời bỏ ngươi, mỗi ngày của nàng ấy đều rất vui vẻ, như vậy là đủ rồi." Hoắc Tiêu nói mấy chữ mỗi ngày đều vui vẻ một cách rất mập mờ, vẻ mặt chế nhạo của hắn khiến Trịnh Đình thân là nam nhân cảm thấy gai gai sống lưng, không thể không nghĩ, mỗi ngày đều vui vẻ rốt cuộc là cái gì?
Hoắc Tiêu vừa rồi còn quát Trịnh Đình là ngoại nam, không được dùng Xu nhi gọi Dung Xu, hiện giờ lại thể hiện ra dục vọng của mình, hắn có thể gọi Dung Xu như thế, trong đó có cái gì xảo diệu, tĩnh tâm nghĩ một chút là biết.
Sau khi nghe những lời ám chỉ của Hoắc Tiêu, sắc mặt Trịnh Đình trở nên trắng bệch, hắn cắn răng nói: "Hoắc thống lĩnh và Dung nhị tiểu thư cho dù tình như tỷ đệ ruột thịt, cũng không thể đường đột như thế." Chẳng qua bọn họ chỉ như tỷ đệ ruột mà thôi, có cái gì để khoe khoang chứ?
"Xu Nhi nói, bất kể ta gọi nàng là Gia Gia hay Xu Nhi, nàng đều rất vui mừng." Tuy rằng lời này được thốt ra ở trên giường, nhưng cũng có vài phần chân thật, điều này làm Hoắc Tiêu vô cùng đắc ý.
"Loại lời nói không biết liêm sỉ này, Dung nhị tiểu thư sẽ không bao giờ nói ra." Dung Xu khiêm tốn hữu lễ, ưu nhã đứng đắn, sao có thể nói như vậy, hắn không tin, càng không muốn tin!
"Bốn chữ không biết liêm sỉ này không phải vừa vặn dùng để hình dung Trịnh đại nhân sao? Còn không đi gặp riêng Mộc đại nhân, người đã phát triển bộ ngực một chút, xem làm thế nào để dìm xuống chuyện xấu mà ngươi tự mình gây ra đi! Cứu danh tiếng sắp sụp đổ của ngươi đi." Hoắc Tiêu nói với mười phần khinh thường, thư sinh chua ngoa này còn dám đến thăm dò tình huống của Dung Xu, sách trong bụng vứt cho chó hết rồi!
Trịnh Đình lần này thật sự mặt như tro tàn, mà Hoắc Tiêu cũng không có hứng thú nói nhiều với hắn, xoay người rời đi ngay tại chỗ, để Trịnh Đình một mình thất hồn lạc phách đứng ngây ngốc.
Trên mặt Hoắc Tiêu hiện lên nụ cười sung sướng, thấy Trịnh Đình bất an, hắn cũng yên tâm.