Chương 31: Người xấu thành danh
“Thì ra là Triệu tiểu thư." Người tới là biểu muội của Trịnh Đình Triệu Ngọc Lương, từ nhỏ đã thích Trịnh Đình, sau khi Trịnh Đình cưới Dung Xu còn cam nguyện làm thiếp cho Trịnh Đình, nhưng bị Trịnh Đình cự tuyệt, vì chuyện này, Trịnh Đình và Trịnh lão phu nhân đã có một hồi náo loạn rất không vui.
"Cuộc sống của Dung nhị tiểu thư sau khi hòa ly với biểu ca xem ra không thoải mái lắm nhỉ, ngay cả đi dạo cửa hàng cũng chỉ vào được nơi như thế này." Triệu Ngọc Lương vội vàng muốn chuẩn bị gả, từ sáng sớm đã cùng tỳ tử đến phố Chu Tước mua sắm, không nghĩ tới lại có thể gặp được Dung Xu ở chỗ này, nàng chỉ cảm thấy đây là một sự trùng hợp tuyệt vời, mọi thứ đến mà không cần bất kỳ nỗ lực nào.
Triệu Ngọc Lương vẫn luôn hận Dung Xu, trong lòng nàng ngưỡng mộ Trịnh Đình nhiều năm, Trịnh lão phu nhân luôn muốn làm chủ đính hôn cho hai người, nhưng hết lần này tới lần khác Trịnh lão gia cảm thấy nhi tử của mình tiền đồ vô lượng, vẫn không muốn buông tay.
Trịnh lão phu nhân cho Triệu Ngọc Lương kỳ vọng, để cho Triệu Ngọc Lương khi đó vẫn còn là tiểu cô nương, chờ đợi Trịnh Đình, chờ đến qua tuổi kết hôn, đành phải vội vàng đính thân với nhi tử của một thương hộ, không ngờ lễ thành hôn còn chưa tới, nhi tử nhà thương hộ kia lại gặp phải bọn cướp Giang Dương trong một chuyến chạy thương nhân, cuối cùng chết nơi đất khách quê người.
Triệu Ngọc Lương khi đó đã mười chín tuổi liền biến thành quả phụ.
Bởi vì tuổi tác hơi lớn, lại mang tiếng là quả phụ xuất thân từ gia đình có triển vọng, gia thế bối cảnh cũng không được coi là danh giá nên Triệu Ngọc Lương bị bỏ lại nhà ngoại, có một thời gian Trịnh lão phu nhân vẫn giữ ý định xấu, mời nàng đến ở nhờ Trịnh phủ.
Triệu Ngọc Lương và cô cô là Trịnh lão phu nhân vô cùng hợp ý, Trịnh lão phu nhân thực sự có ý định lấy nàng làm bình thê, điều này cũng gây ra một mớ hỗn độn trong nhà vào thời điểm đó.
Có lẽ Dung Xu chưa bao giờ đủ để ý đến Trịnh Đình, cho dù Triệu Ngọc Lương trần truồng trèo lên giường Trịnh Đình, nàng cũng không tức giận ngay lập tức, nàng chỉ cảm thấy buồn cười, nàng không biết bà bà mình lấy đâu ra tự tin rằng Dung gia có thể dễ dàng tha thứ cho Trịnh Đình nạp thiếp, lại còn là bình thê? Điều đó là không thể!
Dung Xu không biết rằng, có đôi khi nàng lơ đãng lạnh nhạt cũng có thể làm cho Trịnh Đình bất an, nhưng hôm nay nàng cũng không cần biết.
"......" Dung Xu căn bản lười đáp lại Triệu Ngọc Lương, chỉ nói với tiểu phụ nhân trên quầy hàng: "Đợi lát nữa ta còn muốn đi xung quanh, chúng ta đã trả tiền, đợi lát nữa sẽ lại đến lấy hàng, ngươi cứ cất kỹ đồ cho ta trước, cảm tạ ngươi.”
“Dung Xu, ta đang nói chuyện với ngươi!” Lên tiếng châm chọc lại không nhận được bất kỳ sự chú ý nào, Triệu Ngọc Lương rất tức giận.
"Triệu cô nương, gọi thẳng tên người khác là rất không có giáo dưỡng đấy." Dung Xu lúc này mới trả lời một câu, lại không nói thêm lời nào, bởi vì nói nhiều cũng vô ích.
"Ngươi!" Triệu Ngọc Lương tức giận, nàng từ trước kia đã chán ghét Dung Xu, chán ghét bộ dáng không thèm không đặt nàng ở đáy mắt.
Triệu Ngọc Lương tức giận muốn chết, phải mất một thời gian mới thu dọn xong cảm xúc của mình. Nàng nhớ tới mục đích ban đầu, khoe khoang lương duyên mới của mình với Dung Xu.
"Hiện tại không nên gọi ta là Triệu cô nương nữa, cô mẫu đã nói với phụ mẫu ta, muốn biểu ca chọn ngày thành thân với ta, cho nên tiểu thư nên gọi ta một tiếng Trịnh phu nhân." Nàng cũng không hiểu vì sao biểu ca lại phải canh giữ một con gà mái không biết đẻ trứng? Hiện giờ biểu ca cuối cùng cũng đuổi nữ nhân này đi, nàng chỉ muốn xem nàng ta nghèo túng đến cỡ nào.
Trịnh Đình có tướng mạo tuấn tú là nhờ một phần mỹ mạo khi Trịnh lão phu nhân còn trẻ. Là chất nữ ruột thịt của Trịnh lão phu nhân, dáng vẻ Triệu Ngọc Lương cũng rất xinh đẹp, chỉ là đứng bên cạnh tuyệt sắc như Dung Xu thì thật đúng có vài phần giống tỳ nữ của Dung Xu.
Nếu như muốn so sánh với Thu Phong và Hạ Hà thì phải nói là chia đều sắc thu, năm đó Trịnh Đình ngay cả Thu Phong và Hạ Hà cũng không thu phòng, cơ hội coi trọng Triệu Ngọc Lương cũng không lớn, chẳng qua Triệu Ngọc Lương lớn lên lại đẹp hơn nhiều ngoại thất Hà thị kia, Dung Xu cũng không để chuyện này ở trong lòng, đối với nàng mà nói chuyện này cũng không quan trọng.
"Chờ các người thật sự thành thân, nếu chúng ta còn gặp mặt thì ta sẽ gọi cô nương một tiếng Trịnh phu nhân, dù sao Triệu cô nương cũng chưa gả, không thể bởi vì ta mà làm hỏng thanh danh của cô nương được." Trên mặt Dung Xu xuất hiện một nụ cười khách sáo mà xa lạ.
"Nếu như không có chuyện gì khác, cho phép ta cáo lui trước."
Không nhận được nửa phần phản ứng cảm xúc của Dung Xu, làm cho người tới cửa khiêu khích như Triệu Ngọc Lương vô cùng phẫn nộ: "Ngươi giỏi giả vờ lắm! Dung Xu, biểu ca ta không cần ngươi, ngươi còn tình cũ khó quên sao? Miễn là ta còn ở đó thì ngươi đừng có mơ!" Triệu Ngọc Lương cố ý kéo cao giọng, trên đường rất nhiều người đều quay đầu lại, hơn phân nửa là bởi vì nghe được hai chữ Dung Xu.
Dung Xu rất nổi tiếng, còn là muội muội của đương kim Thái tử phi, năm đó cứu Trạng Nguyên thiếu chút nữa bị bắt rể, câu chuyện như vậy ước chừng khiến người ta say sưa nói nhiều năm, hai chữ Dung Xu trong trí nhớ của người Trường An, có ý nghĩa đặc thù, nghe có người xì xào bàn tán, sẽ không nhịn được muốn tìm hiểu một chút tiểu cô nương năm đó nổi tiếng ở Trường An này bây giờ sống như thế nào?
Mọi người đồng loạt quay đầu, nghe tiếng nhìn lại, lúc này mới có người nhận ra Dung Xu, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, không dễ nhận sai.