Chương 32: Vương bát đậu xanh
Những người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ, Dung Xu có chút hối hận vì đã không đội mũ che mặt ra ngoài, tiền triều Đại Vân có quy định nghiêm ngặt đối với nam và nữ, nữ tử ra ngoài phải đội mũ che cả nửa người, về sau Đại Vân được thành lập, là hoàng hậu khai quốc Minh hoàng hậu cùng hoàng đế chiến đấu trên lưng ngựa để giành thiên hạ, vì vậy không bị gò bó, cho nên xuất hiện mũ che ngắn chỉ che đến cổ. Lại trải qua mấy đời, hiện giờ Đại Vân đã rất ít nữ tử sử dụng mũ che mặt, bình thường chỉ có gia tộc gia giáo đặc biệt nghiêm khắc, hoặc vùng sâu vùng xa mới sử dụng, rất không khéo... Bởi vì Trịnh lão phu nhân cổ hủ, Dung Xu thật sự có mấy cái mũ ngắn.
Có lẽ đội mũ che thân ở nơi này cũng chẳng có nổi ba trăm lượng bạc*, nếu không Trường An này còn có cô nương nhà nào đang đội mũ che thân đây?
*ý chỉ vô ích, không có ích lợi gì.
"Dung Xu ngươi nói đi, có phải ngươi vẫn còn thèm muốn biểu ca ta phải không, nếu không sao không chịu lên tiếng, hai người các ngươi không phải là hòa ly rồi sao?"
Dung Xu chỉ cảm thấy mình nhất định là không xem ngày mà đã ra ngoài, cho nên mới có thể gặp được ngôi sao chổi lớn như vậy.
"Hòa Ly sao?" Tiếng xì xào bàn tán trong đám người càng lúc càng lớn.
Mặt Dung Xu không chút thay đổi nhìn nàng: "Triệu cô nương, cô mẫu của cô nương đã từng nói cho cô nương biết, vì sao chúng ta hòa ly chưa?" Dung Xu hỏi thẳng, nàng không có gì phải lo lắng cả, nhưng mà Trịnh gia lại nằm ngoài dự liệu của Dung Xu, xem ra cưới thê phải cưới Hiền thê thật sự rất trọng yếu, Trịnh lão gia lúc còn trẻ đã tham luyến chút sắp đẹp cùng với của hồi môn hậu hĩnh do nhà thương nhân cung cấp, tương lai sợ là sẽ bị phát thê này liên lụy rồi.
“Tất nhiên là bởi vì ngươi không có con, vả lại cá tính kiêu căng!” Triệu Ngọc Lương vốn tưởng rằng nhục nhã Dung Xu như vậy, Dung Xu sẽ thể hiện ra một chút tự ti hoặc tức giận.
Dung Xu nhẹ nhàng nở nụ cười: "Vậy cô nương phải đi hỏi cô mẫu tốt của mình đi." Dung Xu không thèm nói chuyện với nàng ta, nàng không cần phải giải thích quá nhiều với những người không quan trọng.
Trịnh lão phu nhân rất biết tính toán, ngay cả người nhà cũng không buông tha, sau khi suy nghĩ bà cũng biết rằng, hậu hòa ly với Dung Xu hôn sự của Trịnh Đình ở Trường An sợ là vàng, lúc này mới gây họa cho người nhà mình.
"Tiểu tẩu tử, lát nữa ta sẽ phái người tới lấy hàng, không quầy rầy nữa." Dung Xu nói một câu với người bán hàng đã bị dọa đến choáng váng, tiếp theo ở trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người tiêu sái rời đi, chỉ để lại Triệu Ngọc Lương một mình tại chỗ.
Ở trước mặt Dung Xu, Triệu Ngọc Lương giống như một nữ nhân lưu manh.
“Giả bộ cái gì thanh cao chứ!” Tỳ tử Lam Điền của Triệu Ngọc Lương đột nhiên nhổ nước bọt.
"Quả nhiên là xuất thân tiểu hộ, ngay cả tỳ nữ cũng không có giáo dưỡng như vậy." Thu Phong trào phúng một tiếng, mặc dù Dung gia rất hào phòng với hạ nhân, nhưng quy củ nên có cũng rất nghiêm khắc, người ở bên ngoài, lúc chủ tử nói chuyện, tỳ tử không thể xen vào.
Lam Điền nói chuyện, Dung Xu tất nhiên không để ý tới, để do Thu Phong thay mặt đáp lại.
Trời gần trưa rất oi bức, đặc biệt là ngày hôm nay mây mù, mang theo mưa rơi, Triệu Ngọc Lương còn muốn đuổi theo nói chuyện, nhưng ngay cả ông trời cũng không hy vọng nàng nhiều lời, mưa nhỏ tí tách rơi xuống, Hạ Hà cẩn thận mở ô lên, che khuất Dung Xu, Thu Phong lấy ra một cái áo choàng, khoác lên người Dung Xu.
"Tiểu thư cẩn thận, tránh bị dính gió dính mưa." Thu Phong dặn dò một câu này, rồi cũng cầm ô lên, che đi y phục Dung Xu lộ ra ngoài ô, hai người che chở nàng kín đáo không để gió lọt, ba người hỗ trợ lẫn nhau thong thả rời đi, bóng lưng cũng vô cùng ưu nhã.
Mưa dông ập đến vừa nhanh vừa gấp, quả thật sét đánh không kịp bưng tai, quần chúng xem náo nhiệt bốn phía nhanh chóng chạy tán loạn, các gian hàng cũng nhao nhao gia cố biện pháp chắn mưa, một bên hô xui xẻo, một bên có chút hâm mộ nhìn tiểu tẩu tử quầy hoa lụa còn đang đóng gói hàng hóa, hôm nay nàng đã có thể thu quầy hàng rồi, không bị ảnh hưởng bởi thời tiết.
Triệu Ngọc Lương tức giận đến gần chết, Lam Điền quên mang theo ô, nàng muốn chen vào quầy hoa lụa tránh mưa, nhưng tiểu tẩu tử kia lại nói, "Phiền phiền cô nương đi nơi khác. ”
“Ngươi, ngươi có biết ta là ai không?”
"Không biết." Tiểu tẩu tử kia tuy rằng nhát gan, nhưng không biết tại sao lại rất không thích cô nương ngang ngược như Triệu Ngọc Lương, sự không thích đó được phản ánh trong biểu hiện của nàng.
Mặt khác, ba người chủ tớ Dung Xu cùng đi tới Bách Phúc lâu trên đường Chu Tước, Dung Xu dẫn đầu tiến vào Bách Phúc lâu, hai tỳ nữ ở dưới mái hiên cẩn thận gập ô, lúc này mới đi theo phía sau nàng vào lâu, phòng riêng của các nàng đã đặt xong từ sớm, Dung Xu có hẹn với Hoắc Tiêu.
Đợi tiểu nhị đẩy cửa phòng ra, Hoắc Tiêu đã đợi ở bên trong.
"Xin lỗi, ta đến trễ." Dung Xu vừa đi vào phòng riêng đã đối diện với ánh mắt vui vẻ trong suốt của Hoắc Tiêu, trong nháy mắt đó, nàng chỉ cảm thấy Hoắc Tiêu thật sự quá chói mắt, chỉ nhìn hắn như vậy là có thể tiêu trừ uất khí trong lòng.
"Có việc gì trì hoãn sao?" Hoắc Tiêu lơ đãng hỏi một câu.
"Trên đường gặp được người quen cũ." Dung Xu cởi áo choàng xuống, Thu Phong vội vàng cầm lấy, sau đó hai tỳ tử cùng Hiểu Vũ đến phòng bên cạnh chờ lệnh.
"Người quen cũ sao?"
"Đúng vậy, biểu muội của Trịnh Đình, nghe nói bọn họ muốn thành thân." Dung Xu thờ ơ đáp lại.
Hoắc Tiêu vừa nghe đến hai chữ Trịnh Đình, trong lòng không nén được sự không vui, hắn cẩn thận quan sát thần sắc trên mặt Dung Xu, phát hiện Dung Xu cũng không đặc biệt để chuyện này ở trong lòng, hắn mới cảm thấy tốt hơn một chút.
"Nàng cảm thấy thế nào?" Trong lòng vẫn chua xót, Hoắc Tiêu không nhịn được hỏi, sau khi hỏi lại có chút ảo não, chỉ cảm thấy mình cực kỳ giống tiểu nương tử ghen tuông.
"Còn có thể nghĩ như thế nào, chúc bọn họ trăm năm hảo hợp đi! Vương bát phối đậu xanh, trời tác hợp." Giọng điệu của Dung Xu tràn đầy sự mỉa mải, bên trong quả thật không còn nghe ra tình ý của nàng đối với Trịnh Đình nữa.
Trong lòng Hoắc Tiêu hài lòng, vẫy vẫy tay với Dung Xu: "Nàng ngồi lại đây một chút." Hoắc Tiêu chỉ cảm thấy Dung Xu ngồi quá xa hắn.
Dung Xu nghe vậy, hơi suy nghĩ một chút, lúc này mới di chuyển vị trí, ngồi bên cạnh Hoắc Tiêu.
Dung Xu luôn cảm thấy ở chung với Hoắc Tiêu không giống như trước kia, dù sao bảy ngày nay, bọn họ đã vội vàng làm tất cả những việc đáng xấu hổ một lần.
Dung Xu loáng thoáng có thể lý giải sự lựa chọn của Trịnh Đình, so với làm chuyện phu thê, quả thật cùng tình phu như Hoắc Tiêu càng có nhiều ý tứ hơn.
Hoắc Tiêu là người siêng năng học hỏi, chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi đã lôi kéo nàng làm đủ loại thử nghiệm, huống hồ cả những tư thế đáng xấu hổ mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới, thể lực của Hoắc Tiêu tốt, chỉ là một cái ôm nhau rất đơn giản, cũng có thể làm cho nàng sảng khoái tựa như đang ở tiên cảnh.
Hiện giờ chỉ nhìn thấy Hoắc Tiêu, Dung Xu đã cảm thấy trong cơ thể có cái gì đó đang xao động.