Chương 34: Bóc cua cho nàng
Chỉ cần Hoắc Tiêu nổi hứng, tuyệt đối không phải một hai lần là có thể thỏa mãn hắn, nhưng dù sao hôm nay đang ở bên ngoài, Hoắc Tiêu cũng biết mình cần phải thu liễm một chút, sau khi nếm được vị ngọt, hắn cũng không dám ép quá mạnh, yên tĩnh thay y phục cho Dung Xu, chuẩn bị bắt đầu cho mỹ nhân mệt mỏi ăn.
Cả người Dung Xu không còn tý sức nào, sau khi hoan ái sẽ lười biếng một khoảng thời gian, nàng cũng không giả bộ, dù sao cũng chỉ có hai người bọn họ, nàng nằm trong lòng Hoắc Tiêu, tiếp nhận sự chăm sóc của hắn.
Cua mùa thu đang mập mạp, có Thái tử phi góp vốn, Bách Phúc lâu có cua mùa thu tươi và ngọt nhất Trường An, Dung Xu thích ăn cua, nhưng lại rất ít có cơ hội ra ngoài. Mỗi một năm trong cung gửi cho nàng cua cống phẩm cũng chỉ có một giỏ, người Trịnh gia cũng thích ăn cua, cua cống phẩm này nhất định phải đưa cho Trịnh lão phu nhân để giữ thể diện, một giỏ có thể ăn được một con cũng coi như không tệ.
Hoắc Tiêu biết tật xấu của Dung Xu, hắn cầm dụng cụ cẩn thận tách từng con cua ra, đưa phần thịt càng béo ngậy vào miệng Dung Xu trước, sau đó tách thịt bụng ra khỏi con cua, hắn biết Dung Xu thích ăn tách ra, cuối cùng lại dốc lòng chọn rao0- bộ phận chân, tất cả đều là hình ống, hình dạng hoàn mỹ.
"Kỹ thuật của A Tiêu vẫn tốt như vậy." Kỹ thuật tách cua của Hoắc Tiêu là kỹ thuật tốt nhất mà Dung xu từng nhìn thấy trong đời, có thể tách thịt ra khỏi vỏ một cách sạch sẽ mà không mang theo bất kỳ gai dư thừa nào. Ngay cả bụng cua khó tách nhất cũng không làm khó được hắn, trước khi Hoắc Tiêu đến Bắc Cương, Dung Xu luôn yêu cầu hắn bóc của cho nàng.
"Ừm." Hoắc Tiêu thấp giọng đáp một tiếng, kỹ thuật này của hắn không phải vì Dung Xu mà học sao? Mỗi một năm đến kỳ cống cua, hắn luôn âm thầm đến phòng bếp luyện tập, hai vị thiếu gia Dung gia cộng thêm đại tiểu thư đều nhìn thấy tấm lòng trong đó, chỉ có Nhị tiểu thư vô tâm vô phế.
Dung Kỳ đã từng không chỉ một lần khuyên Hoắc Tiêu: "Đệ phải nói chuyện với muội ấy tử tế, đừng luôn chọc muôi ấy tức giận!" Nhưng khi đó hắn còn nhỏ, luôn cảm thấy bản thân đã biểu hiện rõ ràng như vậy, Dung Xu hẳn phải hiểu được suy nghĩ của hắn.
Mỗi lần thấy Dung Xu không có chút cảm giác gì, trong lòng hắn sẽ phiền não, vừa phiền não lại không kìm được mà nói những lời không dễ nghe chọc nàng tức giận. Tâm tình không tốt của hắn đều thể hiện ra mặt với nàng, nhưng lòng tốt của hắn dành cho nàng lại ẩn giấu trong các chi tiết, điều này không làm hài lòng một người bất cẩn như Dung Xu.
Hoắc Tiêu nhớ tới lời khuyên của các ca ca tỷ tỷ đối với hắn, cuối cùng cũng nói ra miệng: "Ta đây không phải vì thấy nàng thích ăn, nên mới cố ý luyện sao?”
“Ha ha!” Dung Xu chỉ coi đây là một trò đùa, nhưng sau khi nàng cười xong, phát hiện bầu không khí không thích hợp lắm, nàng giương mắt nhìn Hoắc Tiêu một cái, lại thấy vẻ mặt đau lòng của hắn.
"Ách..., đệ có thể có lòng như vậy với tỷ tỷ, tỷ rất vui vẻ..." Dung Xu không được tự nhiên nuốt nước miếng, nói một cách khô khan, nàng cúi đầu, mắt đẹp cúi xuống, không dám nhìn thẳng vào Hoắc Tiêu nữa.
Nếu đặt ở quá khứ, Hoắc Tiêu nhất định sẽ tức giận, sẽ lên tiếng chèn ép nàng, nhưng trải qua năm tháng tôi luyện, trải qua sinh tử trên chiến trường vài lần, hắn đã học được cách suy nghĩ kỹ trước khi hành động, không còn sự bốc đồng của tuổi trẻ, càng có thể dùng thái độ bao dung đối đãi với viên đá ngoan cố Dung Xu này.
Hắn tự nhủ, Dung Xu đã trải qua những thay đổi lớn trong gia đình, trải qua nỗi đau hôn nhân thất bại, hắn phải từ từ mà chăm sóc, chiếu cố trái tim bị thương của nàng, hiện giờ bên cạnh nàng đã không còn ai khác, không vội!
"Đừng tự gọi mình là tỷ tỷ nữa, có ai như tỷ không?" Hoắc Tiêu dùng cằm cọ cọ đỉnh tóc của nàng, tiếp tục công việc trong tay.
Ngữ điệu Hoắc Tiêu ôn nhu làm cho trong lòng Dung Xu càng thêm bất an, nàng tham luyến sự vui vẻ khi ở chung với Hoắc Tiêu, nhưng cũng sợ phá vỡ giao tình tốt lâu năm.
"Được rồi." Hoắc Tiêu bóc xong con cua thứ nhất, ưu nhã cầm lấy con thứ hai, Dung Xu không biết nên nói cái gì, ánh mắt của nàng bất giác dừng lại trên sườn mặt ôn nhu của Hoắc Tiêu.
Dung Xu không biết mình đang đỏ mặt, có lẽ ngay từ đầu nàng đã sai, nàng chưa từng dùng góc độ đối xử với nam nhân để chú ý tới nam nhân này.
Dung Xu vì mình nhất thời thất thố mà tự giễu chính mình, nàng lắc đầu, tự nói với mình: "Dung Xu, đó là đệ đệ ngươi!”
“A Tiêu, đệ đừng bận rộn nữa, bản thân đệ cũng chưa ăn nhiều đâu!” Dung Xu lần này không có cách nào yên tâm thoải mái tiếp nhận sự chiếu cố của hắn, đẩy cánh tay hắn ra.
"Ta không vội, ở trong quân đã quen rồi, đợi lát nữa ăn đồ ăn thừa của nàng là được."
"A..." Trước kia ở Dung gia cũng là như thế, nam nhân Dung gia sẽ chờ thê nữ trong nhà lấy đồ ăn một lượt trước, sau đó đến phiên nam nhân, nam nhân luyện võ có sức ăn đáng kinh ngạc, thoáng cái tựa như gió mùa thu quét lá rụng, Hoắc Tiêu khi còn nhỏ đều ở lại Dung gia, có thói quen như vậy cũng không kỳ quái, chỉ là Dung Xu không nghĩ tới hắn đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ.
Lớn lên trong hoàn cảnh phụ mẫu yêu thương, gia đình vui vẻ như vậy, Dung Xu đã từng vô cùng tin tưởng tình yêu và hôn nhân, nhưng sau đó hiện thực hung hăng đả kích nàng, ngay từ đầu nàng tin tưởng bao nhiêu thì hiện giờ hoài nghi bấy nhiêu.
Lúc Dung Xu ăn no được bảy phần, Hoắc Tiêu bày thức ăn cho nàng, lúc này mới động đũa, tuy rằng Hoắc Tiêu buông Dung Xu ra, nhưng vẫn có chút muốn chiếm hữu để cho nàng ngồi bên cạnh hắn.
Chờ khi Hoắc Tiêu khởi động, đồ ăn trên bàn như bị một cơn gió mạnh cuốn đi, không một chút lãng phí.
Dùng xong bữa ăn, Hoắc Tiêu gọi Thu Phong tới rửa sạch cho Dung Xu, Hạ Hà thì đến quầy hàng vừa rồi Dung Xu mua sắm lấy hàng, Hiểu Vũ chỉ huy gã sai vặt đi kéo xe.
Chờ Dung Xu đi tới cửa Bách Phúc lâu, mưa bên ngoài cũng đã sắp tạnh, chỉ còn những sợi mảnh rơi nghiêng, trên bầu trời vẫn âm u, mặt trời hơi lộ diện, nhưng vẫn có mưa qua nên hơi lạnh, trong không khí có mùi mưa đặc thù làm cho Dung Xu nhăn mũi.
Xe ngựa chạy một mạch tới trước mặt Dung Xu, gã sai vặt đặt ghế xong, lúc Dung Xu lên xe Hoắc Tiêu đỡ một cái, không quên dặn dò nàng: "Cẩn thận đỉnh đầu. ”
Sau khi hai người lần lượt lên xe, tiếng xe vang lên.
Chiếc xe ngựa này là xe ngựa của Hoắc Tiêu gia, chức quan của Hoắc Tiêu tương đương với Trịnh Đình, quy chế của xe ngựa cũng tương tự, không có phong quang như khi nàng còn lạ Dung nhị tiểu thư, nhưng sự quan tâm, nhắc nhở của hắn với nàng, lại làm cho nàng nhớ lại thời gian ở trong khuê phòng.