Trinh Tiết Liệt Phu


Chương 35: Phát điên cái gì?

Trong xe ngựa chỉ có hai người bọn họ, Dung Xu thoáng ảo não. Chỉ cảm thấy từ sau khi xảy ra quan hệ với Hoắc Tiêu, quãng thời gian chung đụng của hai người cũng trở nên vi diệu.

 

Chú ý tới động tác nhỏ của Dung Xu, trong lòng Hoắc Tiêu không vui: "Ngồi xa như vậy làm gì?" Hắn duỗi cánh tay ra, muốn kéo Dung Xu vào trong ngực mình.

 

Bảy ngày ngắn ngủi bị Hoắc Tiêu ăn vô số lần, Dung Xu có chút tức giận, nàng định ngăn cản tay Hoắc Tiêu, nhưng sau khi hai người trải qua mấy chiêu trên không trung, nàng vẫn bị siết chặt vào trong ngực Hoắc Tiêu.

 

"Kỹ năng thụt lùi rồi." Hắn hài lòng cọ cọ sau gáy Dung Xu.

 

Dung Xu cũng biết thân thủ của mình không bằng Hoắc Tiêu, nàng rầu rĩ nói: "Chút khoa chân múa tay này của ta, làm sao có thể chống lại Hoắc tòng quân chứ?”

 

Hoắc Tiêu cười khẽ một tiếng, "Ta cũng không dám khinh thường Dung nhị tiểu thư, Dung nhị tiểu thư gọi như vậy là khoa chân múa tay, thì rất nhiều tướng lĩnh trẻ tuổi trong doanh trại cũng không cần lăn lộn nữa.”

 

"Gia Gia à, ta ở đội xung phong nhiều năm như vậy, nếu như không có tiến bộ, thì là da ngựa bọc thi thể." Hai tay hắn giao nhau trên bụng Dung Xu, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng.

 

Dung Xu an tĩnh lại, nàng luôn cảm thấy Hoắc Tiêu giờ đã khác xa với kí ức của nàng, bây giờ Hoắc Tiêu vẫn sẽ lơ đãng trào phúng nàng, nhưng sau mỗi lần trào phúng, cũng sẽ kéo theo chút cưng chiều hoặc yếu thế, làm cho nàng không thể giống như trước kia giao chiến với hắn bằng ngôn ngữ.

 

Giao chiến bằng ngôn ngữ trên thực tế là một vết sẹo cũ đối với hai người họ.

 

Dung Xu vẫn không hiểu tại sao Hoắc Tiêu lại đột nhiên gia nhập đội xung phong, năm đó chiến sự bắt đầu, chủ soái là đại ca của nàng vốn nên theo quân xuất chinh, nhưng Hoắc Tiêu lại tự mình thỉnh mệnh xuất chinh, thỉnh mệnh xuất chinh cũng thôi đi, hắn còn tự mình tham gia vào đội xung phong bị gọi đùa là đội tìm chết.

 

Cái gọi là đội xung phong chính là đội bộ binh đi trước kỵ binh, người tham gia thường là con cháu xuất thân từ gia đình nghèo khó hoặc là tội thần, kẻ tiện tịch, bọn họ đều muốn phần thưởng ưu đãi, thanh danh tốt và cơ hội xoay người.

 

Hoắc Tiêu lớn lên ở Dung gia, chỉ cần hắn nguyện ý thì có thể dựa vào thế lực của Dung gia mà đi ngang trong quân đội, nhưng hắn chưa bao giờ nguyện ý làm như vậy, từng bước từng bước dùng phương pháp của mình chứng minh bản thân.

 

"A Tiêu, đệ lúc trước rốt cuộc phát điên vì cái gì? Đệ căn bản..."

 

Hoắc Tiêu xoay người Dung Xu lại, để nàng dán vào ngực mình. "Nếu như ta nói, lúc trước ta tự nguyện xuất chiến, là vì không muốn nhìn thấy nàng lập gia đình, nàng có tin không?"

 

Ngoại trừ không muốn nhìn nàng lập gia đình, còn có một tia giận dỗi, một thiếu niên mười sáu tuổi mất đi tình yêu, chỉ cảm thấy thiên hạ đều vỡ vụn, lại quật cường kiêu ngạo không muốn tỏ ra yếu đuối ở trước mặt nữ tử mình yêu nên chỉ có thể dùng cách này để bày tỏ sự phản đối thầm lặng của mình.

 

Năm đó trước khi hắn rời đi, Dung Xu đi tìm hắn, bọn họ ầm ĩ một trận, Hoắc Tiêu cũng không biết Dung Xu khóc sau khi hắn rời kinh, không liên quan đến tình cảm nam nữ, chỉ là sợ mình mất đi một người nhà.

 

Dung Xu không thể hiểu được khi đó Hoắc Tiêu đang suy nghĩ cái gì, nàng cũng chưa bao giờ dám hỏi, hiện giờ có được đáp án, nàng lại không muốn coi đó là thật.

 

Dung Xu không nói tiếp, một lúc lâu sau, nàng tiến lại gần, hôn nhẹ nhàng lên môi Hoắc Tiêu.

 

Hoắc Tiêu sững sờ sờ lên môi, nội tâm mênh mông nói không nên lời. Đây là lần đầu tiên Dung Xu chủ động hôn hắn lúc còn tỉnh táo.

 

"A Tiêu, sau này đừng đùa giỡn như vậy." Câu nói tiếp theo của Dung Xu chính là một cái búa lớn.

 

Trong lòng Hoắc Tiêu hơi chua xót, nhưng cũng thành thói quen, trong đoạn tình cảm này, hắn là người yêu trước, điều này khiến hắn rơi vào hoàn cảnh bất lợi.

 

Dung Xu tựa đầu vào trước lồng ngực Hoắc Tiêu, ôm hắn thật chặt: "A Tiêu, không nói đến những thứ khác, đệ ở trong lòng ta vẫn luôn rất quan trọng, giống như các ca ca tỷ tỷ vậy, đệ có biết năm đó đệ rời đi như thế, trong lòng ta sợ hãi như thế nào không?" Lúc Hoắc Tiêu rời đi là mùa đông lạnh lẽo nhất, từ sau khi hắn rời đi, nàng không thích mùa đông cho lắm, chỉ cần mùa đông đến, nàng sẽ rất dễ rơi vào tình trạng suy sụp.

 

"Được, không nói nữa." Hoắc Tiêu thở dài một hơi, ôm mặt Dung Xu, cúi đầu hôn mút, nụ hôn cuồng nhiệt nhanh chóng châm ngòi cho thảo nguyên lửa nóng.

 

Dung Xu không có kháng cự, vào giờ khắc này, nàng cũng rất muốn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui