Chương 36: Hoan ái trên xe ngựa (H)
Hai tay Dung Xu cởi bỏ áo trên của Hoắc Tiêu, lưu luyến vuốt ve vết sẹo trên người Hoắc Tiêu, lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng thân thể Hoắc Tiêu, nàng đã bị vết sẹo trên làm cho kinh hãi.
Cả nhà Dung gia đều là võ tướng, nàng không chỉ một lần nhìn thấy bộ dáng phụ thân và ca ca cởi trần, trên người phụ thân đã nhiều sẹo, nhưng vết thương trên người Hoắc Tiêu càng nhiều, càng nghiêm trọng hơn.
Hoắc Tiêu nhẹ nhàng vén váy Dung Xu lên, kéo nàng xuống, Dung Xu lúc này ôm cổ Hoắc Tiêu, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều có hai ngọn lửa.
"Đợi lát nữa nhỏ giọng một chút, bên ngoài có người." Hoắc Tiêu nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười mê người.
"Bằng không đệ bịt miệng ta lại." Dung Xu không biết giọng nói của mình lúc này cực kỳ giống tiểu yêu tinh câu hồn.
Hoắc Tiêu vừa nghe hắn chạm vào cổ họng, dục vọng điên cuồng lan tràn, côn thịt nhanh chóng cứng rắn nhảy dựng lên, hắn kéo thắt lưng xuống, trong nháy mắt côn thịt hồng đậm bật ra, Hoắc Tiêu dùng đai lưng trói miệng Dung Xu lại.
"Nhịn." Hắn nhẹ nhàng nâng Dung Xu lên, tiếp theo dương vật nóng bỏng dán vào huyệt khẩu.
Dục vọng của Dung Xu đột nhiên ập đến, chuẩn bị còn chưa đủ, Hoắc Tiêu cắm côn thịt vào được một nửa, phát hiện nàng bởi vì khó nuốt mà nhíu mày.
Hoắc Tiêu muốn đi thẳng vào, nhưng lại không đành lòng thương tổn Dung Xu, hắn lui ra ngoài, Dung Xu không rõ nguyên nhân mở to mắt, thoạt nhìn có vài phần ngây thơ.
"Không muốn làm đau nàng." Ánh mắt sủng nịch của Hoắc Tiêu làm cho tim Dung Xu nhất thời đập nhanh hơn, nàng chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, nếu giờ này khắc này nàng nhìn thấy khuôn mặt của mình, nhất định là một mảnh hồng nhuận, mà nếu có một gương dựng thẳng trước mắt, nàng cũng có thể nhìn thấy đôi mắt của mình tràn đầy thẹn thùng.
Hoắc Tiêu trước sau đong đưa vòng eo, lưỡi dao thịt cứng rắn kia cọ xát qua lại, Dung Xu lập tức phát ra tiếng nức nở, nàng cắn thật chặt đai lưng kia, toàn bộ nửa người trên đổ lên trên người Hoắc Tiêu.
Trải qua mấy phen cọ xát, Dung Xu cúi đầu có thể nói nước tràn ngập Kim Sơn Tự, một lương lớn nước hoa đổ lên dương vật giống như ngọn giáo màu bạc, Hoắc Tiêu phát ra tiếng thở dốc thoải mái, Dung Xu mở to hai mắt, vươn hai tay che miệng Hoắc Tiêu, giữa hai người không nói gì, lại dùng ánh mắt truyền tin tức cho nhau.
“Hiểu Vũ và Thu Phong còn ở bên ngoài!” Chỉ cần Dung Xu trừng mắt một cái, Hoắc Tiêu đã đoán chính xác những lời nàng chưa nói ra.
Hoắc Tiêu nheo mắt phượng mang theo hoa đào, đầu lưỡi xấu xa liếm qua bàn tay Dung Xu, Dung Xu còn muốn dùng ánh mắt giao đấu với hắn một phen, nhưng khi đó Hoắc Tiêu đã ưỡn thắt lưng, hung hăng đưa nghiệt căn to lớn vào trong cơ thể nàng.
"Ừm..." Dung Xu phát ra tiếng kêu đau đớn đè nén, hai tay cũng bắt đầu phát run, đầu lưỡi Hoắc Tiêu lại một lần nữa lướt qua kẽ ngón tay của nàng, ngón tay của con người kỳ thật rất mẫn cảm, Dung Xu giống như bị nóng buông tay ra, mà Hoắc Tiêu cũng thừa dịp lúc này, hai tay vững vàng vịn thắt lưng nàng, lấy hông làm truh, hung hăng tiến vào trong cơ thể Dung Xu.
Hai tay Dung Xu vững vàng túm lấy cổ áo Hoắc Tiêu, nàng cắn chặt răng, chịu dựng cơn chấn động mãnh liệt, ánh mắt hai người lại chạm nhau nữa gặp gỡ, lần này một tia lửa khác bùng lên, cả hai thân thể đều vô cùng hưng phấn, Dung Xu ngồi trên người Hoắc Tiêu luôn cảm thấy tuy rằng ở bên cạnh Hoắc Tiêu rất ngắn ngủi, nhưng nàng thật sự tìm lại được chính mình không sợ hãi của năm năm trước.
Đáy mắt Dung Xu xuất hiện một tia hiếu thắng, nàng cắn chặt vải vóc trong miệng, hai tay trèo lên vai Hoắc Tiêu, giờ này khắc này nàng quyết định đối mặt với khát vọng của mình, nàng muốn nam nhân trước mắt này, bất kể là về mặt thể xác hay tâm lý, giờ phút này đều sinh ra khát vọng lớn lao đối với hắn.
Muốn được an ủi, nhưng cũng muốn an ủi hắn, cho dù là sau một lúc tham hoan, vậy thì như thế nào? Ôm tâm tính như vậy, Dung Xu phối hợp với động tác của Hoắc Tiêu, nàng tùy tiện trêu chọc trên người hắn, phối hợp với động tác lên xuống của hắn, lúc nàng ngồi xuống đỉnh sâu, lúc hắn rút lui không chịu thua thu bụng giữ lại hắn.
Phốc phốc xuy xuy, tiếng nước dâm đãng quanh quẩn trong xe, hai người càng cẩn thận nín thở ngưng thần, chỉ sợ nhiều hơn sẽ kinh động người bên ngoài, dưới tình huống cực độ căng thẳng như vậy, cảm quan trở nên càng thêm nhạy bén, mỗi một phần cọ xát đều có định nghĩa mới.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hai người đã quên mất mọi thứ còn lại, thể xác và tinh thần đều chỉ có nhau, muốn lấy lòng đối phương, cũng muốn thu hoạch vui sướng, nam nữ không phải là như vậy sao? Bất kể là Dung Xu hay Hoắc Tiêu đều không ngờ rằng chỉ là một dục vọng bình thường như vậy sẽ khơi dậy những làn sóng chưa từng có.
Khoái an đến vừa nhanh vừa gấp, Dung Xu chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên một trận, bụng bắt đầu có chút co rút lại, Hoắc Tiêu hung hăng dán chặt vào lõi hoa, nàng cũng dùng sức đặt xuống, ngay lúc đó một lượng lớn nước hoa rót vào vật thể đang không ngừng công kích bên trong, hoa huyệt nhanh chóng co rút một trận, toàn thân vui sướng làm cho Dung Xu giống như bị choáng ngợp, trước mắt nàng là một mảnh màu trắng, đầu óc bị niềm vui sướng thuần khiết chiếm lĩnh, hoàn toàn không cách nào suy nghĩ nhiều.
Dung Xu bất giác ngửa ra sau, ngón tay của nàng đều dán trên vai Hoắc Tiêu, tiếp theo nắm chặt tay, vò y phục của hắn nhăn nhó, đùi nàng bất giác kẹp chặt, trán Hoắc Tiêu xuất hiện chút mồ hôi, nếu như lúc này hắn không nhịn được, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ toàn bộ tuôn ra.
Hoắc Tiêu nâng mặt Dung Xu, thuận tay cởi nút thắt lưng sau đầu nàng, khóe miệng nàng đã đỏ ửng lên, Hoắc Tiêu nhìn trong lòng lại không nỡ, hắn cúi đầu, hôn lên môi Dung Xu, môi lưỡi giao triền, hắn lại bắt đầu ra sức chen vào, tất cả rên rỉ, gầm gừ, thở dốc toàn bộ đều chứa đựng trong nụ hôn dài này, sau khi hắn đẩy tới đẩy lui hàng chục lần, mọi thứ mới trở lại bình tĩnh, một lượng lớn tinh thủy rót vào trong cơ thể Dung Xu, hai người ôm chặt lấy nhau.
Phải mất một lúc Hoắc Tiêu mới buông miệng Dung Xu ra, lúc hai người tách ra, một lượng lớn mật hoa và dương tinh từ huyệt khẩu chảy ra, Hoắc Tiêu cẩn thận lấy khăn thay Dung Xu thanh trừ dịch thể dính dính, nhưng lại không bỏ được hơi thở dâm mỹ trong xe ngựa.
Hoắc Tiêu mở sương đồ bên trong xe ngựa ra, lấy ra một nén hương để đốt, lúc này mới bắt đầu xử lý y phục của hai người, hai người cẩn thận đánh giá đối phương, chỉ sợ y phục có cái gì không ổn, không thể chịu đựng được.
“Xu nhi, nàng xem nàng vò quan phục của ta thành bộ dáng này, sau nàng phải để Thu Phong ủi cho ta đấy!” Hoắc Tiêu không gần nữ sắc, trong nhà cũng chỉ có gã sai vặt và hộ vệ với mấy bà tử thô lỗ. Gã sai vặt thô kệch vụng về, y phục của hắn nhăn nhúm, bản thân lại đầu to nên thường xuyên chạy đến Dung phủ, trộn lẫn y phục của mình vào bên trong cho gia nô Dung phủ xử lý, hiện giờ cũng chỉ là trêu ghẹo Dung Xu một câu, nói thẳng ra là nàng lại mắc nợ hắn.
Dung Xu không bị hắn làm cho tức giận nữa, chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ta ủi lại quan phục cho đệ là được chứ gì?”
Hoắc Tiêu đột nhiên nghẹn họng, chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột, Dung Xu ủi y phục cho hắn? Đó không phải là điều thê tử hay làm sao? Hắn thậm chí còn cười trong giấc mơ của mình!
Hoắc Tiêu còn không biết những suy nghĩ của Dung Xu: "Ủi cho ngươi một hương hoa hồng, hương hoa nhài, xem ngươi lên triều có bị cười hay không!”